Hắn lặng lẽ nuốt một ngụm rượu, bỗng nghe hoàng đế cao giọng lên tiếng, truyền lệnh dừng nhạc vũ.
Sở Dục day day trán, giọng có chút phiền muộn: “Tới tới lui lui vẫn là mấy điệu này, trẫm cũng có chút chán rồi.”
Sở Lưu Huỳnh lười biếng ngáp một cái, thầm nghĩ vở kịch lớn lại đến, bệ hạ bá bá vẫn lấy lý do như cũ.
Quả nhiên, hoàng hậu đề nghị: “Chúng ái khanh có tài nghệ gì, không bằng góp vui cho bệ hạ?”
Năm nào cũng vậy. Sở Lưu Huỳnh chống má, chán đến chết mà nhìn đế hậu diễn kịch.
Cái gọi là góp vui, chẳng qua cũng chỉ là cơ hội để tự tiến cử hôn nhân mà thôi. Men rượu làm nàng mơ màng, lười biếng loay hoay bóc quả nho thủy tinh.
Giữa cơn mơ hồ, một giọng nữ thanh thúy vang lên: “Thần nữ Quý Nguyệt Hà, nguyện vì bệ hạ tấu một khúc đàn.”
Quý Nguyệt Hà.
“A Huỳnh, hôm trước ở đầu phố nam, vi huynh hình như nghe Thẩm chủ bộ nhắc đến ai đó tên Quý Nguyệt Hà, A Huỳnh có quen không?”
“Chủ tử, Quý... nàng có tin tức.”
Sở Lưu Huỳnh chợt bừng tỉnh.
Hoàng đế trầm ngâm hỏi: “Quý Nguyệt Hà, là thiên kim nhà ai?”
Quý Nguyệt Hà cung kính đáp: “Bẩm bệ hạ, gia phụ là Thái thường tự khanh Quý Nguyên, Nguyệt Hà là thứ nữ trong nhà, trước kia lâu cư ở Thanh Châu.”
Hoàng đế hiểu ra: “Hóa ra là thiên kim của Quý ái khanh.”
Quý Nguyệt Hà khẽ cười, đặt đàn cổ ngay ngắn: “Thần nữ mạo muội hiến nhạc.”
Nàng gảy đàn, âm thanh nhẹ nhàng uyển chuyển, khúc nhạc ước chừng là một tiểu điệu thường nghe trên phố, trầm bổng du dương.
Chỉ là tâm trạng không tốt, kỹ thuật cũng yếu, tiếng đàn giữa đại điện trống trải càng thêm nhạt nhòa khiến người nghe buồn ngủ.
Rốt cuộc khúc nhạc kết thúc, hoàng đế miễn cưỡng vỗ tay vài cái, mặt không đổi sắc mà khen:
“Hay lắm, ý cảnh thanh nhã, ngươi tuổi còn nhỏ mà đã có tài nghệ như vậy, thật hiếm có.”
Thái thường tự khanh chưởng quản thiên tử tông miếu, hiến tế chi lễ nhạc, nghe qua tưởng là chức quan nhàn tản nhưng thực tế lại có quyền lên tiếng rất lớn trong triều đình.
Quý Nguyệt Hà đỏ mặt trước lời khen của hoàng đế, e lệ nói: “Thần nữ cả gan, muốn cầu bệ hạ ban thưởng.”
“Ồ?” Hoàng đế nheo mắt, lộ ra vẻ như đang xem diễn, sau đó hòa nhã nói: “Nói thử xem.”
“Thần nữ ngưỡng mộ tài danh của Phó tướng.”
Sở Lưu Huỳnh cảm thấy thái dương giật giật, lại nghe nàng tiếp tục: “Cầu bệ hạ ân chuẩn cho thần nữ cùng Phó thừa tướng tấu một khúc đàn.”
“Chuyện này...” Hoàng hậu không nhịn được chen vào: “Chỉ sợ còn phải hỏi qua ý tứ của Phó thừa tướng.”
Hoàng hậu Bạch Tĩnh Nhàn là tỷ ruột của mẫu thân Sở Lưu Huỳnh, Bạch Trúc Nhàn, luôn thẳng thắn che chở tiểu quận chúa.
Hoàng đế không để lộ sắc mặt, chỉ hỏi: “Phó tướng, ngươi nghĩ thế nào?”
Phó Trường Lẫm lướt mắt qua gương mặt đang tựa hồ không mấy quan tâm của tiểu quận chúa, lãnh đạm từ chối: “Thần tư chất ngu dốt, đâu có tài danh gì.”
Một câu từ chối này khiến nàng ta có vẻ bất ngờ, còn chưa kịp mở miệng, Phó thừa tướng lại tiếp tục nói, giọng điệu lạnh lùng: “Ngâm thơ đánh đàn vốn là chuyện phong nhã, thần quả thực kém cỏi, không dám phụ lòng Quý tiểu thư.”
Hoàng hậu che miệng cười, quay sang hoàng đế: “Bổn cung lại nhớ, Huỳnh nhi hồi nhỏ từng học qua đàn dao cầm.”
Hoàng đế nhướng mày, có vẻ hứng thú: “Trẫm chỉ nhớ tiểu nha đầu giương đao múa kiếm.”
Quý Nguyệt Hà bị bẽ mặt trước mọi người, chỉ đành xám xịt thu đàn, quay về chỗ ngồi cạnh phụ thân.
Tiểu quận chúa hơi men dâng lên, lười nhác nói: “Chỉ biết chút sơ qua, không đáng bêu xấu.”
Quý Nguyên không phục, nói: “Ánh Sương quận chúa khiêm tốn rồi, sao không lên đài thử một lần, cũng coi như cùng nữ nhi của ta luận bàn một phen.”
Sở Lưu Huỳnh tạm dừng việc bóc dở quả nho thủy tinh trong tay, ngước mắt nhẹ nhàng cười: “Quý đại nhân đây là muốn thay quý thiên kim hạ chiến thư với bổn quận chúa sao?”
Quý Nguyên nói: “Thần không dám...”
“Ngươi nào có không dám, rõ ràng là dám thật đấy chứ.”
Sở Lưu Huỳnh phân phó thị nữ mang nước ấm đến rửa tay, lại dùng khăn thêu tinh tế lau khô, phóng khoáng nói: “Mang đàn tới.”
Nàng ngồi ngay ngắn trước cây đàn, tầng tầng lớp lớp váy lụa trắng như tuyết phủ lên người, mái tóc đen dài tùy ý buông xõa, vừa lười biếng vừa thanh tao.
Ngón tay nàng khẽ chạm dây đàn hai lần, một đôi tay ngọc uyển chuyển như cánh bướm lướt nhẹ trên dây đàn.
Âm thanh khi trầm thấp, khi dâng trào, giữa không gian yên lặng như tờ chậm rãi lan tỏa.
Chỉ pháp nhẹ nhàng chuyển động, dần dần lộ ra khí thế sát phạt của binh đao, ẩn hiện hùng tâm sa trường.
Lại là một khúc Quảng Lăng Tán.
Khi ngón tay nàng lướt đến đoạn tiêu chính, dây đàn ngân vang khẳng khái mãnh liệt, tựa như trăm vạn tướng sĩ đang lao vào trận địa, cũng như tiếng khóc bi ai khi giang sơn nghiêng đổ.
Khốn thủ biên giới, dù chết không lùi.
Tiếng đàn hỗn loạn, oán hận, như trút xuống mọi đau thương, như cuộn xoáy từng gút mắt trong lòng.
Thà chết chứ không khuất phục.
Tiếng đàn đến cao trào, lại như có người gieo mình từ thành cao xuống, linh hồn quy về cố thổ.
Rồi đột ngột im bặt.
Một khúc kết thúc.
Toàn bộ quan lại trong triều đều đắm chìm trong khí phách bi tráng, lặng ngắt không ai nói một lời.
Không biết ai là người đầu tiên vỗ tay nhưng tiếng vỗ ấy vang lên giòn giã, như tiếng sấm cuốn qua yến hội.
Toàn trường ồ lên, tiếng vỗ tay vang dội, mãi lâu sau vẫn chưa dứt.
Sắc mặt Quý Nguyên đã tái nhợt.