Cưỡng Ép Thần Phục

Chương 3

Tuổi mười tám có ý nghĩa gì đối với người khác thì hắn không biết. Nhưng với Triệu Đình Quân mà nói, đó là dấu mốc của sự trưởng thành, cũng là cơ hội để hắn hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống tù đày như địa ngục.

Trong lòng hắn đã nuôi dưỡng kế hoạch này từ rất lâu rồi. Thậm chí chỉ cần nghĩ đến nó, những đòn roi rơi trên người cũng từ đau đớn biến thành kɧoáı ©ảʍ.

Nhanh thôi. Hắn nhủ thầm. Những ngày tháng này sẽ kết thúc, hắn sẽ được trả lại tự do.

Trước sinh nhật của Triệu Đình Quân một tháng, ba của hắn là Triệu Ích Khiêm vẫn như thường lệ ra ngoài ăn chơi đàng điếm. Những năm gần đây ông ta càng lúc càng vô trách nhiệm hơn. Mỗi ngày ông ta đều đi đua đòi, cờ bạc, ngay cả hình tượng bên ngoài cũng chẳng thèm giữ nữa. Gần như Triệu Ích Khiêm sẽ không bao giờ trở về nhà, nếu như không phải là ông ta thua hết tiền, hoặc là đang bực dọc cần tìm chỗ phát tiết.

Triệu Đình Quân vẫn như vậy, hắn đóng vai một đứa con ngoan, cho dù bị đánh đập dã man đến mức nào cũng chưa bao giờ hé răng nửa lời. Hắn chỉ là vô ý để cho Hạ Tiểu Lan thấy được những vết thương ghê rợn trên người hắn, nhiều khi máu còn chưa khô, trông vô cùng đáng sợ.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái nhỏ đã bị sốc, cô ngay lập tức muốn giúp đỡ hắn. Hạ Tiểu Lan thề sẽ nhờ bố mình để ngăn chặn sự ác độc của Triệu Ích Khiêm. Nhưng khi ấy Triệu Đình Quân chỉ trầm mặc lắc đầu. Bởi vì hắn chưa đủ sức để phản kháng.

Thời gian trôi qua, bây giờ hắn đã gần mười tám, chuẩn bị đủ tuổi thành niên. Hắn biết rõ cha mình là một con đỉa hút máu người, đời này đừng mong có thể thoát khỏi ông ta. Cho nên nếu hắn đã quyết định làm, thì phải làm cho dứt khoát một chút.

Đêm hôm ấy, như bao ngày bình thường khác. Trong căn nhà nhỏ của bọn họ lại vang lên tiếng chửi bới điên cuồng. Một câu chuyện thường thấy khi Triệu Ích Khiêm đánh bạc thua sạch, lại lần mò về nhà để xả giận lên vợ con.

Đối với Triệu Đình Quân mà nói, đó là những âm thanh ám ảnh nhất trong cuộc đời hắn.

Khi hắn xuất hiện trong phòng khách, đã thấy mẹ hắn bị ông ta túm tóc lôi ra khỏi phòng ngủ. Khuôn mặt bà sưng phồng lên vì bị đánh, da đầu gần như chảy máu vì động tác thô bạo của tên đàn ông.

Hắn vẫn nhớ về khi còn nhỏ, ban đầu mẹ hắn sẽ giúp hắn chống đỡ lại sự bạo lực của cha. Nhưng khi hắn dần lớn lên, nỗi sợ của bà cũng biến bà thành kẻ hèn nhát. Kể từ lần đầu tiên hắn đứng ra chắn trước mặt mẹ, bị cha mình đánh cho thừa sống thiếu chết, mẹ hắn đã bắt đầu thay đổi.

Bà thấy thương cho hắn ư? Không phải... mà là bà đã tìm ra lối thoát mới.