Cưỡng Ép Thần Phục

Chương 4

Một đứa trẻ luôn có mong muốn được bảo vệ cho mẹ mình, đặc biệt là khi đối diện với một người cha tàn bạo.

Tuổi thơ của hắn lớn lên trong tiếng khóc của mẹ, mùi máu tươi luôn thoang thoảng trên người bà. Lúc Triệu Đình Quân năm tuổi, đó là lần đầu tiên hắn đứng lên chắn trước mặt mẹ. Một đứa trẻ bé tí, bởi vì suy dinh dưỡng mà đứng còn không vững, đã suýt chết trong trận đòn hôm đó.

Nhưng bởi vì sự xuất hiện của hắn mà cha hắn đã bỏ qua cho mẹ. Triệu Đình Quân được đưa đến bệnh viện, cấp cứu mất mấy ngày mới tỉnh lại.

Có lẽ là do hắn là con trai ông ta, cho nên sau lần đó Triệu Ích Khiêm không động tay động chân nữa. Mẹ hắn thở phào nhẹ nhõm, còn cho rằng những ngày tháng ác mộng đã kết thúc. Nhưng hoá ra hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều, làm sao có thể đặt niềm tin ở chút lương tri ít ỏi của kẻ ác nhân?

Hơn một tháng sau, mọi chuyện lại lặp lại như cũ.

Có lúc Triệu Đình Quân đi học, ông ta sẽ đánh mẹ. Còn khi hắn ở nhà, cố gắng dùng thân thể nhỏ bé chắn cho bà, Triệu Ích Khiêm sẽ tạm thời buông tha.

Lúc đó còn quá nhỏ cho nên hắn không hiểu tại sao, sau này mới biết, ông ta sợ lỡ tay đánh chết hắn, hoặc là ra ngoài bị người khác phát hiện ra, ông ta sẽ phải vào tù. Bạo hành một người lớn có thể khống chế được khác với bạo hành một đứa trẻ còn chưa đến mười tuổi.

Nhưng Triệu Đình Quân càng lớn lên, ông ta càng không biết kiêng dè. Từ đánh một người trở thành đánh cả mẹ lẫn con. Không biết từ khi nào, mẹ hắn đã coi hắn như một tấm lá chắn của bà. Chỉ cần Triệu Ích Khiêm đánh đủ rồi, ông ta sẽ buông tha cho người còn lại.

Mỗi khi hắn bị đánh, mẹ hắn không còn xông lên bảo vệ cho hắn nữa, mà là cẩn thận nấp vào một chỗ kín đáo, cách xa đó để ông ta không chú ý tới.

Phải đến khi Triệu Ích Khiêm bỏ đi, bà mới run rẩy đến kiểm tra hơi thở của hắn, sau đó ôm hắn khóc, liên tục nói xin lỗi.

Triệu Đình Quân đau quá, nhưng hắn cho rằng mình đã có thể bảo vệ được mẹ, thế là xứng đáng. Đợi hắn lớn hơn một chút, hắn từng nói với mẹ là hãy dẫn hắn bỏ trốn, đến nơi nào mà người cha ác ma không thể tìm được bọn họ. Nhưng bà luôn lắc đầu, nói bà không thể chạy thoát được, nếu dám chạy ông ta sẽ đánh chết cả hai mẹ con.

Kết quả là Triệu Đình Quân đã vất vưởng lớn lên như vậy. Hắn không hiểu tại sao hắn lại còn sống? Tại sao không bị đánh đến chết luôn để lần sau không còn phải đau đớn nữa?