Trong phòng khách sang trọng của Lục gia, rượu vang đỏ sóng sánh trong chiếc ly pha lê mỏng. Lục Tề Khiêm ngồi trên chiếc ghế bành da nâu, lặng lẽ nhìn vào ánh đèn tường vàng ấm, ánh mắt hắn như đang đắm chìm vào một khoảng ký ức xa xôi mơ hồ. Hắn ngồi thẫn thờ suy nghĩ về một chuyện gì đó.
"Anh họ, nghe nói anh về nước là để tìm một người đúng không?" Tiếng nói trong trẻo, ngọt ngào của một cô gái vang lên từ phía sau — là Lục Tố Y, cô em họ cùng hắn về nước lần này, và cũng là người khiến Thời Hy hiểu lầm là người phụ nữ của Tề Khiêm.
Tề Khiêm không quay đầu, chỉ gật nhẹ: "Ừm."
"Chị dâu tương lai sao? Là ai vậy? Cô gái phương Đông nào may mắn thế…" Cô bật cười, bước đến, chống tay lên thành ghế nhìn hắn từ phía sau.
Tề Khiêm khẽ nhắm mắt, như để ngăn một cơn đau âm ỉ trong lòng.
"Y là… nam nhân."
Tố Y khựng lại, ngạc nhiên. Nhưng chưa kịp hỏi tiếp, hắn đã đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy, bước ra ban công. Gió đêm lành lạnh lùa qua vạt áo sơ mi trắng, nhưng thứ lạnh lẽo hơn là nơi đáy lòng hắn một khoảng trống đang dần trồi lên.
Trên tàu về nước, hắn đã nằm mơ. Trong giấc mơ ấy, có một đứa trẻ cười rất giòn, chạy theo hắn trên con đường đất đỏ, hai tay dính đầy bụi tơ tằm, gọi hắn bằng một cái tên rất thân thuộc.
"Khiêm Khiêm!" Giọng gọi ấy… tha thiết mà dịu dàng.
Hắn mơ thấy người ấy ngã từ trên cây xuống, hắn đưa tay ra đỡ… rồi hoảng loạn hét lên khi người ấy chảy máu đầu gối. Khi tỉnh dậy, trái tim hắn vẫn còn đập thình thịch, mồ hôi rịn đầy lưng áo.
Hắn luôn nghĩ đó chỉ là một giấc mộng vô nghĩa. Nhưng sáng nay, tại cảng… Ánh mắt ấy... Dáng người nhỏ gầy trong bộ bạch y... Là người trong giấc mơ.
"Người vừa nãy… là ai?" Hắn chợt hỏi.
Tố Y nghiêng đầu: "Ai cơ?"
"Lúc ở cảng. Có một người mặc bạch y, đứng giữa đám đông. Khi chúng ta đi ngang qua… tim anh đập mạnh lạ thường."
"Chậc… lãng mạn thật đấy." Cô bật cười. "Người ta thì vừa về đã nhớ cô gái nào, còn anh thì nhớ một ánh mắt?"
Tề Khiêm không đáp. Hắn nhìn xuống lòng bàn tay, nơi sáng nay từng vô thức nắm chặt khi lướt qua ánh mắt ấy.
Hắn không biết nhớ rõ tên y. Không rõ gương mặt ấy đã biến đổi ra sao. Nhưng có một điều hắn chắc chắn — Hắn đã từng biết người đó. Đã từng rất thân.
Và... nếu người ấy từng chờ hắn trở về? Thì vì sao ánh mắt y, lại mang nỗi đau đến thế?