Ngõ Nhỏ Có Ánh Đèn

Chương 2: Người Trở Về Không Còn Là Người Ấy

Thời gian cứ thế trôi đi, thấm thoát Thời Hy đã chờ Tề Khiêm ròng rã 13 năm. Mọi thứ đổi thay, lòng người cũng thế, nhưng Thời Hy ngốc nghếch vẫn chờ, vẫn tin cho đến một ngày.

"Thiếu gia, Lục công tử… đã trở về rồi!"

Tiếng gọi vang lên trong buổi sớm tinh mơ, làm mặt hồ tơ lụa trong lòng Thời phủ khẽ gợn. Thời Hy đang thả tay vuốt ve sợi chỉ trắng vắt ngang khung cửi, khựng lại.

Một giây... Hai giây... Ba giây...

Rồi cả người bật dậy, đôi mắt sáng rực lên như trẻ thơ ngày Tết. Đầu tiên là sự nghi hoặc khó tin, sau đó là sự hạnh phúc.

"Thật ư?" Y hỏi, giọng nghèn nghẹn, như thể sợ chỉ là một giấc mơ mỏi mòn nữa.

"Vâng! Tàu Pháp vừa cập bến sáng nay. Lục gia đã đón người về tận cảng. Họ nói Lục công tử giờ thành đạt lắm, phong thái cao quý như nhân vật từ sách bước ra…"

Thời Hy không nghe hết. Y đã chạy vào phòng thay y phục. Bộ bạch y thêu nhẹ hình mây trôi được y chọn mặc — trang nhã, tinh tế, như chính hình ảnh trong trí nhớ mười ba năm qua y vẫn giữ về hắn.

Y đứng trước gương, mỉm cười, lòng thầm nghĩ: "Anh đã trở về thật rồi… Lục Tề Khiêm."

Cảng lớn người đến người đi, tiếng bánh xe lăn, tiếng gọi nhau í ới trộn lẫn. Thời Hy chen qua đám đông, ánh mắt không ngừng đảo quanh.

Y không biết bộ dạng bây giờ của hắn trông ra sao... Chỉ nhớ mơ hồ trên bức ảnh bài báo có khuôn mặt hắn được y cất giữ suốt 2 năm. Bây giờ hắn có khác 2 năm trước nhiều không. Y lo lắng hồi hộp mong đợi và rồi y thấy một dáng hình thân quen, một cảm giác quen thuộc từ người đàn ông vừa bước xuống. Y chưa giám chắc, nhưng ngay sau đó y nghe thấy tùy tùng gọi hắn là Lục gia, y ngờ ngợ mừng rỡ.

Lục Tề Khiêm — giờ đã là một người đàn ông hoàn toàn khác.

Vẫn đôi mắt sâu thẳm ấy, vẫn sống mũi cao và đôi môi mím chặt mỗi khi suy nghĩ. Nhưng giờ đây, hắn khoác lên mình khí chất xa lạ. Lạnh nhạt, cao quý và xa cách.

Và tồi tệ hơn cả…

Hắn đang ôm một nữ nhân trong tay.

Người phụ nữ nọ mặc áo khoác lông trắng, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, tựa sát vào ngực hắn. Hắn thì cúi đầu nói điều gì đó, khóe môi khẽ cong — nụ cười ấy, Thời Hy chưa từng thấy suốt thời niên thiếu bên hắn.

Y đứng chết lặng.

Từng bước chân tiến về phía hắn giờ như bị đóng đinh tại chỗ. Lục Tề Khiêm lướt qua y. Ánh mắt hắn thoáng chạm vào ánh mắt y. Trong một khoảnh khắc, như có gì đó chấn động, nhưng rồi... hắn quay đi.

Không dừng lại.

Không gọi tên y.

Không hề nhớ y là ai.

"Người vừa đi qua là…?" Người hầu đứng bên lẩm bẩm, giọng mang chút hoài nghi.

Thời Hy không đáp. Y cúi đầu, khẽ nói: "Trở về thôi."

"Thiếu gia, ngài không đợi Lục công tử sao? Người ta bảo hắn sẽ đến chào hỏi Thời gia..."

Y lắc đầu, mắt vẫn nhìn về bóng dáng xa dần.

"Không chờ nữa. Hắn… không còn là người tôi từng quen."