Năm Thời Hy bảy tuổi, y từng ngã từ trên cành cây cao xuống, cả người như chiếc lá nhẹ bẫng rơi khỏi cội rễ. Nhưng thay vì chạm đất, y lại rơi vào một vòng tay vững chắc và ấm áp.
"Anh là ai vậy?" Y ngẩng đầu lên hỏi, đôi mắt long lanh phản chiếu bóng dáng một thiếu niên trạc mười tuổi.
Thiếu niên kia không nói gì, chỉ cau mày nhìn y, rồi cất giọng: "Lần sau đừng trèo cây nữa, ngốc như vậy dễ chết lắm."
Y không khóc, cũng không sợ. Y chỉ bật cười. "Vậy anh cứ đỡ em là được rồi."
Từ hôm ấy, cái tên Lục Tề Khiêm khắc sâu trong tâm trí Thời Hy như một vết mực vĩnh viễn không phai. Nhà y buôn tơ, nhà hắn làm nội thất Phương Tây, hai bên vốn có giao tình. Thời Hy nghe người lớn nói rằng Lục Tề Khiêm là đứa con trưởng thông minh, trầm lặng, được gia đình gửi gắm bao kỳ vọng.
Nhưng với Thời Hy, hắn chỉ là thiếu niên đã đỡ lấy y khi y suýt rơi xuống mặt đất, là người duy nhất nghiêm khắc với y nhưng cũng luôn âm thầm bảo vệ y. Là người mà y xem như một phần quan trọng trong cuộc sống hồn nhiên thuở bé ấy.
Khi hai người lớn lên một chút, Thời Hy hay chạy sang nhà Lục gia, trèo lên bàn làm việc của Tề Khiêm, dúi vào tay hắn mấy viên kẹo hồ lô đường đỏ. Đôi mắt y long lanh, bờ môi chúm chím ngọt ngào nói:
"Cười đi mà, Tề Khiêm, anh lúc nào cũng nghiêm túc vậy, chẳng vui chút nào."
Hắn sẽ liếc y một cái, giọng vẫn đều đều: "Cậu nghịch vừa thôi, đừng làm phiền tôi đọc sách."
Nhưng viên kẹo vẫn nằm trong tay hắn, tan dần như những buổi chiều hai người bên nhau.
Cứ thế tuổi thơ của Thời Hy là ở bên Tề Khiêm, và dần dần Tề Khiêm cũng chấp nhận Thời Hy trong cuộc sống của hắn. Như thể hai người không thể rời xa nhau, một thứ tình cảm gắn chặt họ không thể nào lay chuyển.
Ấy vậy mà... Năm hắn mười lăm tuổi, hắn phải theo cha sang Pháp học việc. Đêm trước khi đi, Thời Hy không ngủ được, lén trèo cửa sổ sang Lục phủ.
"Anh thật sự đi sao?"
"Ừ."
"Vậy anh hứa đi, đừng đi quá lâu."
Hắn nhìn y rất lâu, sau đó chậm rãi gật đầu: "Được! Sẽ trở về, nhất định sẽ trở về sớm."
Y cười rạng rỡ, không biết rằng câu hứa đó... sẽ khiến y chờ suốt mười ba năm.
Thời Hy đã từng nghĩ, mười ba năm không dài. Chỉ cần hắn trở về, mọi thứ đều đáng giá.
Nhưng y không biết rằng, có những người… khi quay về, đã chẳng còn là người trong ký ức nữa rồi.