Ngõ Nhỏ Có Ánh Đèn

Chương 4: Không Còn Là Người Ấy

“Không chờ nữa.”

Câu nói ấy, Thời Hy buông ra rất nhẹ, nhưng lại như một nhát dao cắt lìa khỏi trái tim mình đoạn dây từng buộc chặt vào hình bóng kia suốt mười ba năm. Y không ngờ sẽ có một ngày mình lại nói ra lời này... Vì y đã đặt cược một ván cược thua lỗ, người chịu thiệt duy nhất chỉ có Thời Hy.

Y lên xe, ánh mắt hướng ra cửa sổ, nhìn dòng người chen chúc ở cảng mỗi lúc một xa. Gió biển l*иg lộng thổi qua lớp rèm mỏng, nhưng không xua được cái lạnh đang thấm dần trong lòng y. Y trầm tư, im lặng suốt một khoảng thời gian kể từ khi xe bắt đầu lăn bánh. Ánh mắt buồn như chứa cả biển sâu, mơ hồ vô địch mất mát không thể giấu nổi.

Người hầu bên cạnh, Tiểu Lạc, len lén liếc nhìn sắc mặt thiếu gia không vui, rồi rụt rè lên tiếng: “Thiếu gia… có phải… người ấy thay đổi rồi không?”

Thời Hy không trả lời. Lúc này, y không biết nên gật hay lắc đầu. Thậm chí chẳng thể hiểu nổi được mọi chuyện đang xảy ra.

Thay đổi ư? Không… là y đã ngu ngốc. Là y đã đợi một ảo ảnh, một lời hứa của thiếu niên năm xưa, nghĩ rằng hắn trở về rồi sẽ ôm lấy mình, sẽ nói: “Ta về rồi, Thời Hy.” Nhưng hắn trở về với một nữ nhân trong vòng tay. Hắn lướt qua y như người dưng. Không chút quen thuộc, không ánh nhìn, không nụ cười, xa lạ đến nỗi người dưng cũng phải chế diễu.

Thời phủ nằm nép mình bên con phố cổ, mùa này lá cây bạch đàn rơi đầy sân. Thời Hy bước vào, lòng như trống rỗng.

Y chạm tay lên bức tranh sơn dầu treo trên tường — một bức tranh cũ kỹ, vẽ cảnh đồng tơ tằm ngày xưa, có một thiếu niên áo lam và một thiếu niên áo trắng đang chạy dưới nắng. Trông hạnh phúc, hôn nhiên trong trẻo làm sao.

"Ngươi bảo sẽ về nhanh thôi… Tôi đã tin." Giọng y khàn hẳn.

Một năm, rồi hai năm… mười ba năm trôi qua, y từ một thiếu niên ngây ngô trở thành một công tử nức tiếng phong hoa, nhưng mỗi đêm đều ôm ký ức đó mà sống. Mỗi khi có người từ Phương Tây trở về, y đều ra cảng. Nhưng chưa lần nào là hắn.

Cho đến hôm nay... Hắn thật sự đã về... Nhưng không còn là người của năm xưa nữa.

Tối hôm ấy, Thời Hy nằm co ro trong phòng. Đèn không bật, rèm kéo kín, không gian tối tăm như cái giếng sâu không đáy.

Y chôn mặt vào gối, thì thầm như niệm chú: “Không sao cả, Thời Hy… từ giờ, không sao cả… ngươi không cần chờ hắn nữa…”

Ngoài trời, cơn mưa đầu hạ rơi lặng lẽ. Cũng như nỗi lòng y rơi rớt từng giọt, không ai hay.