Hậu Cung Tranh Sủng Ký

Chương 2

Thiển Linh thoáng ngây người. Từ khi tiểu thư tỉnh lại ba tháng trước, dường như biến thành một người khác, mỗi lời mỗi chữ đều mang theo ý làm nũng, khiến người ta khó lòng chống đỡ.

“Thiển Linh?”

Thấy nàng ta vẫn chưa hồi đáp, Sở Yến Tư khẽ cười, mềm mại gọi một tiếng.

Thiển Linh như sực tỉnh, sắc mặt thoáng ửng đỏ, vội vén rèm lên, ngượng ngùng nói: “Dậy rồi, phu nhân đang đợi tiểu thư đó.”

Sở Yến Tư nhẹ nhàng nhấc làn váy, bước qua bậc cửa. Nhìn thấy Sở phu nhân đã y phục chỉnh tề, ngồi ngay ngắn nơi chủ vị, nàng buông tay thả váy xuống, chậm rãi tiến đến, uyển chuyển hành lễ: “Nữ nhi tham kiến mẫu thân.”

“Mau đứng lên, hành lễ nhiều như vậy làm gì.”

Sở phu nhân như thường ngày bảo nàng đứng dậy, nhưng trên mặt lại thấp thoáng nét u sầu không che giấu được.

Sở Yến Tư thu hết vào mắt, lòng đầy nghi hoặc. Từ khi nàng tỉnh lại đến nay, mẫu thân luôn đoan trang trầm ổn, chưa từng thấy bà đổi sắc mặt, hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì?

Nàng nhẹ nhàng tiến lên, khoác lấy tay bà, dịu dàng lắc lư, làm nũng nói: “Nương, người làm sao thế? Một bộ dáng âu sầu ủ dột, nếu phụ thân trông thấy, còn tưởng là nữ nhi làm người thương tâm mất.”

Sở phu nhân bị nàng chọc cười, nhưng nụ cười ấy chỉ kéo dài trong chốc lát rồi nhanh chóng tan đi. Bà cúi đầu nhìn nữ nhi bên cạnh, thấy nàng vẫn vô tư, ánh mắt vừa linh động vừa quyến rũ, trong lòng không khỏi mềm nhũn.

Bà sao nỡ để nàng tiến vào chốn cung cấm đầy thị phi được chứ ?

Không giấu được nữa, Sở phu nhân khẽ thở dài, kéo Sở Yến Tư ngồi xuống ngay ngắn, ôn nhu trách mắng: “Ngồi cho đoan chính một chút, xem con kìa, còn ra dáng tiểu thư khuê các không?”

Sở Yến Tư bĩu môi, ngoan ngoãn thu lại động tác, ngồi ngay ngắn, biểu hiện phong thái tiểu thư khuê các đến mức hoàn hảo không chê vào đâu được.

“Hôm nay Hoàng thượng ban thánh chỉ, một tháng sau sẽ tiến hành tuyển tú.”

Sở Yến Tư hơi ngạc nhiên. Chẳng trách từ sáng sớm mẫu thân đã ủ dột như vậy. Nàng không hiểu bèn hỏi: “Hoàng thượng tuyển tú, vì sao mẫu thân lại lo lắng đến thế?”

“Lần tuyển tú này, nữ tử thích hợp trong nhà quan viên từ thất phẩm trở lên đều phải tham gia. Chốn thâm cung kia nào phải nơi tốt đẹp gì? Ta sao nỡ để con vào đó chứ?” Gương mặt phú quý ung dung của Sở phu nhân lúc này tràn đầy âu lo.

Thì ra là vì chuyện này.

Sở Yến Tư cầm lấy tay bà, ánh mắt mang theo ý cười ôn nhu, dịu giọng an ủi: “Mẫu thân chớ lo, Hoàng thượng là bậc đế vương, người từng gặp qua vô số mỹ nhân. Nữ nhi chỉ như cỏ cây tầm thường, chưa chắc đã lọt vào mắt xanh của người đâu.”