EDIT: HẠ
Ôn Thời Thuần điều chỉnh nhịp thở của mình.
Bề ngoài cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Vừa định hỏi hệ thống rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay sau đó trước mắt cậu đột nhiên chao đảo dữ dội.
Đợi đến khi cơn choáng váng dần tan đi, cảnh tượng trước mắt đang nhanh chóng méo mó rồi thiết lập lại.
Cậu đã không còn ở trên đoàn tàu nữa, trước mặt là một cánh cửa sắt màu đen cao sừng sững đang đóng kín, trên cánh cửa có những hoa văn chạm trổ tinh xảo, cùng với cậu xuất hiện ở chỗ này còn có sáu người khác, bọn họ đúng là sáu hành khách trên tàu cậu vừa nhìn thấy khi nãy.
Ôn Thời Thuần nhìn quanh bốn phía, ngoài cánh cửa trông như lối vào nhà giam trước mặt, bên trong cánh cửa là một khu đất tư chiếm diện tích rất lớn, xuyên qua cây cối hiu quạnh, bọn họ có thể lờ mờ nhìn thấy một con đường quanh co kéo dài đến một góc của tòa biệt thự. Chẳng qua vị trí của căn biệt thự ba tầng kia có phần kỳ lạ, mà hiện tại, bảy người bọn họ đang đứng ở một vùng đất tương đối cao, phía sau mấy người là một mảnh đất hoang vu, xa xa là những thân cây rậm rạp, giống như vô số quỷ ảnh đang vây quanh toàn bộ mảnh đất cao này.
Cảm nhận phương hướng thổi đến của gió lạnh, cậu phán đoán phía sau mảnh đất tư nhân này có thể là một vách đá dựng đứng.
Mà nơi này lại mang cho người ta cảm giác không quá dễ chịu.
Sau khi tới nơi này, mấy người phía sau cũng đã không còn tỏ ra bất mãn như lúc còn trên tàu, có vẻ như bọn họ đã dần khôi phục trấn định, hoặc cũng có thể là đã chấp nhận hiện thực. Chỉ có một người đàn ông mặc áo khoác thể thao màu đen là vẫn còn làu bàu chửi nhỏ.
Đoàn người đứng trong gió lạnh như thế trong khoảng hai phút, Ôn Thời Thuần âm thầm quan sát môi trường xung quanh cũng như mấy người kia, không biết bọn họ đang chờ đợi cái gì, mãi đến khi một người đàn ông đeo kính không gọng trong nhóm lên tiếng: “Mọi người đều biết nhiệm vụ rồi nhỉ.”
Có người lên tiếng đáp lại.
Dường như người đàn ông đeo kính này đang có ý định muốn dẫn đầu đội ngũ.
Ôn Thời Thuần vốn định cứ hòa vào trong đám đông, lặng lẽ quan sát một chút xem trò chơi sẽ diễn ra như thế nào. Kết quả sau khi người đàn ông mắt kính nhắc tới nhiệm vụ, những người khác đều lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.
Sắc mặt Ôn Thời Thuần không đổi, nhưng đáy lòng lại đang chần chừ nói: [Hệ thống?] [Bọn họ đang nói cái gì thế?] [Nhiệm vụ là cái gì?]
Có phải cậu đã bỏ lỡ thông tin quan trọng nào đó không?
Sau ba câu hỏi liên tiếp của cậu, qua suốt hai giây, hệ thống kia mới cho đáp lại: [Xin lỗi.]
Sau đó, giọng nói cơ giới vang lên, truyền đạt thông tin đầy đủ:
[Phó bản lần này: Người tình vô hình.]
[Bối cảnh phó bản: Bảy người các bạn là đặc phái viên đang cùng điều tra một vụ mất tích, người mất tích là Lâm Triết, một sinh viên mười chín tuổi, vụ án được tiếp nhận từ hai tuần trước, qua điều tra, Lâm Triết có khả năng đã mất tích từ ba tháng trước, một tuần trước, cục điều tra cao cấp của địa phương đã tham gia vào vụ án này. Dựa trên manh mối đã thu thập được, khu vực tư nhân trước mắt chính là nơi Lâm Triết đã xuất hiện lần cuối.]
[Nhiệm vụ chính: Tái hiện lại chân tướng vụ án.]
[Tiến độ nhiệm vụ: 0%]
[Điều kiện qua cửa: Bắt được hung thủ.]
[Thời gian phó bản: 7 ngày.]
…
Sau khi nghe hệ thống thuật lại thông tin về phó bản, Ôn Thời Thuần hiểu ra đây là một nhiệm vụ điều tra án, cậu thuận miệng hỏi: [Có phải mày còn chưa quen việc đúng không?]
Một hệ thống có thể quên mất việc cung cấp tin tức cơ bản và quan trọng như thế này sao…
Chẳng lẽ đây là một hệ thống mới vào nghề?
Chẳng qua thái độ nó thỉnh thoảng bày ra lại không giống lắm.
Hệ thống: [… Lần sau sẽ không thế nữa.]
Nghe giọng điệu của nó, ánh mắt Ôn Thời Thuần khẽ nhúc nhích.
Thật sự đã quên sao?
Bên kia, người đàn ông đeo kính đã suy tư nói: “Phó bản thể loại phá án… Còn phải bắt được hung thủ.”
Nói xong hắn ngước lên nhìn mọi người:
“Giới thiệu một chút, tôi là Tuân Dĩ, đến từ Khu hai.”
Tuân Dĩ chủ động đưa ra thiện trí hợp tác, sau đó, hắn cúi đầu nhìn vào khoảng không trước mắt, một số người cũng có động tác tương tự.
Như đã rút ra được kinh nghiệm, lần này, hệ thống nhanh chóng giải thích:
[Bọn họ đang xem giao diện trò chơi cá nhân, mỗi người chơi đều sẽ có một giao diện trò chơi riêng, trừ khi mọi người đồng ý chia sẻ tin tức giao diện, nếu không chỉ có bản thân người chơi mới có thể xem giao diện trò chơi của chính mình, lúc này trên giao diện sẽ có thông tin về phía bạn và thông tin của đồng đội… Đúng là tôi nên thông báo bối cảnh và nhiệm vụ của phó bản lần này cho cậu ngay khi tải vào phó bản, hệ thống có trách nhiệm nhắc nhở người chơi ở các giai đoạn quan trọng, sau này, cậu cũng có thể kiểm tra nội dung liên quan trong giao diện trò chơi bất cứ lúc nào.]
Trong thời gian hệ thống nói chuyện, Ôn Thời Thuần đã dùng ý thức triệu hồi cái gọi là giao diện cá nhân, không thể không nói, điều này khiến cậu có đánh giá mới về trò chơi này.
Trên giao diện đúng là đã xuất hiện thông tin người chơi:
Tuân Dĩ (Khu hai), bình xét cấp bậc: B+.
Bên kia, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, chỉ mặc một cái áo len xám mỏng lúc này cũng lên tiếng: “Tôi cũng ở khu Hai, Thường Triệu.”
Sau khi Thường Triệu nói xong, hắn rõ ràng có xu thế đang tiến gần về phía Tuân Dĩ.
Ôn Thời Thuần nhìn đánh giá cấp bậc của Thường Triệu: B-
Dường như giữa những người chơi cùng cấp bậc còn có sự phân chia giai đoạn.
Đôi mắt xanh lam của cậu kín đáo đánh giá xung quanh.
Thoạt nhìn những người chơi đến từ cùng một khu vực sẽ có khuynh hướng hợp tác với nhau.
Nhưng mà…
Ôn Thời Thuần chú ý tới một thứ.
Trong một hàng toàn “B +”, “B”, “B -“ , người có biệt danh là “Thời” chỉ được bình xét cấp bậc là “E +” trông có vẻ rất lạc lõng.
Mà trong số bảy người chơi này, chỉ có “Thời” là thuộc khu vực số 10.
Gần như ngay khi nhìn thấy người chơi có cấp bậc “E +” này, ánh mắt tất cả mọi người đều lập tức đổ dồn về phía thanh niên tóc bạc có thân hình cao gầy ở phía trước.
Ôn Thời Thuần: “…”
Hình như tên này là của mình, nhưng sao những người này lại phát hiện ra thế?
Có vẻ như kế hoạch trà trộn vào đã hoàn toàn thất bại.
Âm thanh hệ thống cũng vang lên trong đầu cậu, thoạt nghe có chút lạnh lùng, nhưng nó lại đưa ra giải thích: [Bởi vì chỉ có cậu lên tàu từ khu vực số 10.]
Ánh mắt mọi người nhìn cậu lúc này đã mang theo vài phần dò xét, có người lộ ra vẻ kinh ngạc, có người chỉ đơn thuần muốn xem kịch vui —— Như người đàn ông mặc áo khoác thể thao màu đen kia.
“Cấp E?” Lúc nói chuyện, ánh mắt Tuân Dĩ dừng lại trên người thanh niên tóc bạc.
Ôn Thời Thuần nghe thấy tiếng gọi liền nhìn về phía Tuân Dĩ, nhưng trong đầu vẫn tiếp tục trò chuyện với hệ thống: […Lên tàu ở khu số 10 thì chính là người chơi của khu số 10? Hai người kia là người chơi khu hai, nhưng bọn họ đâu có lên tàu ở khu Hai.]
Cậu còn nhớ rất rõ, trạm cuối cùng của đoàn tàu vừa rồi chính là khu số 2.
Lần này, hệ thống lên tiếng rất kịp thời: [Bọn họ là người chơi cấp B, có lẽ trước đó bọn họ đã dừng chân ở những khu vực khác. Còn người chơi cấp E là người chơi có cấp bậc thấp nhất trong thế giới này, chưa được mở quyền lên tàu ở những khu vực khác.]
Ngoại trừ một số tình huống đặc biệt ——
Nhưng hệ thống tạm thời không nói rõ với ký chủ của nó.
Chẳng qua.
Sau nửa giây tạm dừng, hệ thống lạnh nhạt vẫn tốt bụng nhắc nhở một câu: [Nếu bọn họ hỏi, cậu có thể nói cho bọn họ, cậu có thể lên được toa tàu này là vì đã nhận được thư mời tham gia phó bản cấp B từ khu Hai.]
Hệ thống đột nhiên để lộ tin tức khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Ôn Thời Thuần tạm gác lại nghi ngờ đối với hệ thống. Đoàn tàu bọn họ đi xuất phát vào ban đêm, nhưng hiện tại nơi này lại là ban ngày, thời tiết trong phó bản u ám, khung cảnh xung quanh hoang tàn, ánh sáng xám nhạt phản chiếu trên tròng kính của Tuân Dĩ, khiến Ôn Thời Thuần không thể thấy rõ đôi mắt của đối phương, nhưng cậu vẫn trả lời: “Đúng vậy.”
Những người khác còn chưa kịp lên tiếng, người đàn ông mặc áo khoác thể thao màu đen đã mở miệng trước: “Chẳng lẽ cậu đã sử dụng thư mời phó bản cấp B sao?”
Lời này vừa thốt ra, Ôn Thời Thuần không cần tự mình giải thích nữa, người đàn ông nói xong liền liếc mắt nhìn thanh niên xinh đẹp trước mắt, nghi ngờ hỏi: “Một người?”
Nói xong, hắn lại quét mắt đánh giá năm người xung quanh, thoạt nhìn tất cả mọi người đều không tin chuyện một người chơi cấp E có thể đơn độc tiến vào một phó bản cấp B.
Hơn nữa ——
Người đàn ông áo khoác đen lại liếc nhìn mỹ nhân lạnh nhạt đang đứng cách mình ước chừng 3 mét.
Mặc dù đối phương vẫn luôn yên lặng đứng ở nơi đó.
Sắc mặt cũng không có sơ hở nào.
Nhưng diện mạo kia, nhìn thế nào cũng thấy giống một bình hoa dễ vỡ.
Hơn nữa còn là cấp E, chậc.