Quyền Trượng Hoa Hồng [Vô Hạn]

Chương 5: Người tình vô hình (5)

Trên thẻ hiển thị là “Kỹ năng 1”.

Như vậy xem ra có lẽ còn sẽ có kỹ năng 2, kỹ năng 3… Mới đúng.

Sau khi cậu hỏi xong, phải mất vài giây hệ thống mới trả lời:

[Khó nói lắm.]

Ôn Thời Thuần: “…”

Giống như đã đoán được cậu đang nghĩ gì, hệ thống tiếp tục nói: [Thẻ chính được tạo ra dựa trên nền tảng cơ bản của người chơi.]

Ý ngầm là, chuyện này cũng không thể trách người khác nha.

Dường như cảm nhận được sự trào phúng ẩn giấu trong lời nói của hệ thống, mí mắt Ôn Thời Thuần giật giật, cậu khách sáo hỏi: [Tôi giống hoa hồng ở chỗ nào?]

Hơn nữa còn là Kim Sắc.

Ôn Thời Thuần không hiểu trò chơi này đã dùng tiêu chí gì để đưa ra đánh giá như vậy.

Kỹ năng lực hấp dẫn này… Ôn Thời Thuần rất khó đánh giá.

Giọng nói hệ thống đột nhiên vang lên: [Phán đoán của trò chơi tương đối chính xác và công bằng.]

Ôn Thời Thuần chớp mắt, bắt được từ khóa: [Tương đối?]

Giọng nói hệ thống hơi khựng lại, sau đó nó trầm tư nói: [Thực ra…]

[Dáng vẻ của cậu thật sự rất giống hoa hồng.]

Đây là lời nói thật.

Cuối câu, giọng điệu cơ khí dường như còn mang theo một chút ý cười không dễ nhận thấy.

Lần này đến lượt Ôn Thời Thuần cứng họng không trả lời được: “…”

Cậu thầm nghĩ: Ngài đang nghiêm túc đấy à?

Chẳng lẽ trong nhận thức của ngài, con người và hoa hồng là cùng một giống loài sao?

Không tranh luận với hệ thống về vấn đề này nữa, Ôn Thời Thuần chuyển ánh mắt đến một mặt khác của tấm thẻ.

Sau khi cậu ngồi vào vị trí này, trên thẻ lại xuất hiện một hàng thông tin mới:

“Phó bản sắp tiến hành: Ngục Giam Tử Tù”.

“Khu vực phát động phó bản: Khu Hai”.

“Đánh giá độ khó ban đầu: Cấp B”.

“Số lượng người chơi tham gia: 7”.



Ôn Thời Thuần nhanh chóng sàng lọc tin tức.

Do đặc thù nghề nghiệp, khi đi ngang qua cả toa tàu, cậu đã ghi nhớ vị trí cùng diện mạo của tất cả hành khách. Tính cả cậu, toa tàu này có đúng bảy người, không thừa không thiếu.

Xem ra những người trong toa tàu chính là đồng đội tạm thời của cậu trong trò chơi lần này.

Vừa suy nghĩ, ánh mắt Ôn Thời Thuần lại hướng ra ngoài cửa sổ. Bọn họ vẫn đang ở Khu số 5. Khu vực này hoàn toàn khác với vẻ trang nghiêm lạnh lùng của Khu số 10 trước đó. Thành phố ngoài cửa được bao trùm trong ánh sáng xanh tím huyền ảo giữa màn đêm, tạo nên sự tương phản cảm quan kỳ diệu.

Đúng lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên trong toa tàu:

[Tàu tạm thời dừng tại khu số 5.]

[Nội dung phó bản của toa G đã thay đổi.]

“Phó bản sắp diễn ra: Người Tình Vô Hình.”

“Khu vực phát động phó bản: Khu số 5.”

“Đánh giá độ khó ban đầu: Cấp B.”

“Số lượng người tham gia: 7.”

Ngay khi thông báo kết thúc, Ôn Thời Thuần lập tức nghe thấy một loạt tiếng chửi thề vang lên từ phía trước toa tàu.

“Đệt.”

“Cái quái gì thế?”

“Sao lại đột nhiên tạm dừng?”

“Lại còn dừng ở Khu số 5?”

“Xong đời.”



Những hành khách trước đó vẫn còn giữ vẻ điềm tĩnh, giờ đây lại đồng loạt bật ra những tiếng chửi khó nghe.

Ôn Thời Thuần ở cuối toa: “…”

Trên thực tế, một tân thủ hoàn toàn mới như cậu thật sự không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng cậu vẫn cảm thấy được có gì đó không ổn.

Dù gương mặt vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh, nhưng ngón tay thon dài của thanh niên đã âm thầm siết chặt tấm thẻ trong tay.

Ôn Thời Thuần bắt đầu căng thẳng rồi!