Quyền Trượng Hoa Hồng [Vô Hạn]

Chương 7: Người tình vô hình (7)

EDIT: HẠ

Sau khi nhìn thấy cấp bậc của Ôn Thời Thuần, có không ít người cũng có cùng suy nghĩ giống như người đàn ông áo khoác đen, nhưng tất cả đều không lên tiếng.

“Tôi đi một mình.” Ôn Thời Thuần trả lời, tầm mắt băn khoăn lướt nhìn một lượt rồi dừng lại trên người Tuân Dĩ.

Hiện tại nếu đã biết nhiệm vụ, cậu nghiêng về phương án tiến vào bên trong lãnh địa để tìm kiếm manh mối hơn, nếu chỉ là phá án đơn thuần, vậy thì đối với cậu không phải là vấn đề quá lớn, khu vực bên ngoài của lãnh địa thoạt nhìn rất hoang vắng, những nơi có thể nhìn đến đều không đáng để đặt chân, những nơi này cũng không nằm trong phạm vi điều tra của cậu. Hơn nữa theo thời gian hiển thị trên giao diện, lúc này thời gian trong phó bản đã là 4 giờ 15 phút chiều, nhìn sắc trời ở nơi này, không bao lâu nữa màn đêm sẽ buông xuống.

Nói thật, khi nhìn thấy bối cảnh và nhiệm vụ của phó bản, Ôn Thời Thuần đã âm thầm thở ra một hơi.

Điều kiện qua cửa là bắt được hung thủ.

Ánh mắt Ôn Thời Thuần lại hướng về phía bên trong cánh cửa.

Hung thủ còn ở bên trong sao?

Giọng nói của thanh niên đầu bạc lạnh lục, bình tĩnh đến mức không giống dáng vẻ một người chơi cấp E nên có khi ở trong phó bản cấp B.

Nếu không phải cấp bậc được bình xét của người này đúng là E, bọn họ khó có thể liên hệ người trẻ tuổi xinh đẹp này với hình ảnh thường thấy của những người chơi cấp thấp.

Cậu thật sự không có đồng đội sao?

Hiện tại tỏ ra điềm tĩnh là vì có ai đó đang đi theo bảo vệ sao?

Ánh mắt ẩn sau thấu kính của Tuân Dĩ thoáng ánh lên vẻ thăm dò.

Chẳng qua ——

Trước mắt, chuyện đó cũng không phải chuyện quan trọng.

Người đàn ông áo khoác đen cũng có cùng suy nghĩ với Tuân Dĩ, thậm chí gã còn quyết đoán hơn, gã đẩy cánh cổng sắt cao lớn chắn trước mặt đám người chơi, phát hiện cửa không hề khóa, người đàn ông áo khoác đen cứ thế sải bước tiến vào vùng đất âm u lạnh lẽo kia.

Không có ý định quan tâm đến những người chơi khác, rõ ràng là kiểu người không thích giao du.

Dường như Tuân Dĩ cũng đã quá quen với việc này, trong trò chơi, không ít người chơi đều có suy nghĩ muốn khám phá phó bản một mình, không phải ai cũng sẵn lòng hợp tác với tất cả mọi người.

Huống hồ, trong một phó bản xa lạ như thế này, bọn họ cũng không thể xem như đồng đội thật sự, nhiều nhất cũng chỉ là phối hợp ở bề ngoài mà thôi. Nếu có thể cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ chính, thông quan phó bản thì tốt, nhưng một khi gặp phải nguy hiểm, tất cả mọi người đều sẽ lựa chọn ưu tiên bảo vệ chính bản thân mình.

Chẳng qua không biết vì sao, người chơi cấp E trước mặt lại mang cho Tuân Dĩ cảm giác càng giống một kẻ quen hành động đơn độc hơn, có lẽ là vì mái tóc của đối phương quá nổi bật, hoặc là do câu vẫn luôn giữ nét mặt lãnh đạm và xa cách không muốn người khác đến gần.

Nhưng người chơi có tên “Thời” này hiện tại vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, cũng không hề rời đi.

Ánh mắt Tuân Dĩ khẽ động, trong lòng thầm suy đoán, rốt cuộc người này đang cảm thấy sợ hãi —— Hay là đồng đội của cậu thực chất đang ở trong số những người còn lại?

Cuối cùng, chỉ có người đàn ông áo khoác thể thao rời đi.

Những người còn lại dường như đều muốn hành động cùng tập thể.

“Tôi là Thẩm Tĩnh, Khu ba.” Người phụ nữ tóc dài đứng ở phía ngoài cùng bên trái lên tiếng, ngoại trừ Tuân Dĩ, cô là một trong hai người chơi cấp B + hiếm hoi trong trò chơi này, thoạt nhìn chỉ khoảng 23, 24 tuổi.

Sau khi cô nói xong, một người chơi nữ khác có vẻ lớn tuổi hơn cô cũng lên tiếng giới thiệu: “Khu ba, Bác Nhã.”

Người cuối cùng tự giới thiệu là một chàng trai chừng hai mươi tuổi, diện mạo sạch sẽ thanh tú, đôi mắt sáng ngời, cậu ta vẫn luôn đứng bên cạnh Tuân Dĩ, mãi đến khi mọi người nói chuyện xong, cậu ta mới lên tiếng: “Chào các anh các chị, em tên là Việt Thành, khu 4.”

Giọng của Việt Thành rất dễ nghe, trong lời nói mang theo một tia ngây thơ không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.

Nhưng khi nghe Việt Thành nhắc tới Khu 4, sắc mặt những người còn lại đều thoáng hiện vẻ cảnh giác, ngay cả người trông có vẻ điềm tĩnh nhất trong nhóm như Tuân Dĩ lúc này cũng hơi nhíu mày.

Ôn Thời Thuần lặng lẽ quan sát những người chơi xung quanh, cảm thấy dường như bản thân lại rơi vào tình huống tất cả mọi người đều biết chỉ có một mình cậu không biết.

Người chơi Khu 4…

Có chỗ nào đặc biệt sao?

Hình như rất không được hoan nghênh thì phải.

Rốt cuộc các khu vực này khác nhau ở điểm nào?

Giọng nói hêệ thống vang lên gần như đồng thời với lời nói của Tuân dĩ: [Vào trước đi.]

“Chúng ta đi vào xem thử trước đã.” Tuân Dĩ nói, ánh mắt hướng về căn biệt thự ở cuối tầm nhìn, tòa nhà được xây dựng ở nơi hoang vắng như thế này, hơn nữa còn bị hàng rào màu đen bao vây, nhìn qua trông giống một nhà giam hơn là một khu biệt thự.

Thời gian đã trôi qua vài phút, không biết người đi vào trước đó hiện tại đang làm gì, hiện tại sau khi tất cả mọi người đã báo xong danh hiệu của mình, danh hiệu cuối cùng còn lại chính là của người đàn ông mặc áo khoác đen đã rời đi trước, Hà Nhất, người chơi cấp B của Khu 6.

Trên mặt Tuân Dĩ không lộ ra cảm xúc gì, trong tình huống đã biết điều kiện thông quan, rõ ràng hiểu rằng hung thủ rất có thể đang chờ sẵn ở bên trong, vậy mà người chơi tên Hà Nhất này vẫn dám một mình bước vào biệt thự.

Chắc hẳn người này đang sở hữu một kỹ năng đặc biệt nào đó.

Đồng thời cũng có không ít biện pháp bảo vệ bản thân.

Những người còn lại không phản đối đề nghị của Tuân Dĩ, cả nhóm tiến về phía căn biệt thự, Ôn Thời Thuần đi ở phía sau đám người, khi tất cả mọi người bước qua cánh cổng lớn, cánh cổng sắt đen phía sau bọn họ chậm rãi khép lại, phát ra một âm thanh âm trầm lạnh lẽo.

Ngay khi cánh cửa sắt phát ra tiếng động, Ôn Thời Thuần đi cuối đội ngũ lập tức quay người lại, đôi mắt xanh trong suốt không rời khỏi cánh cửa sắt kia, mãi đến khoảnh khắc nó sắp đóng kín, thanh niên đầu bạc mới sải bước đi về phía nó, đưa tay nắm lấy một thanh sắt trên cánh cửa.

Cánh cửa đã đóng lại.

Cậu dùng sức đẩy thử, cửa sắt không nhúc nhích, giống như đã bị khóa cứng từ bên ngoài.

Nhưng khi nhìn về vị trí lẽ ra phải có ổ khóa, ở đó lại chẳng có gì cả.

“Này, cậu đang làm gì thế?” Thường Thiệu lớn tiếng hỏi từ bên trong.

Khi Ôn Thời Thuần quay lại, những người đi phía trước cũng dừng bước, quay đầu nhìn về phía Ôn Thời Thuần, giống như đang cảm thấy khó hiểu.

Mà sau khi cánh cổng đóng lại, những người chơi cấp B bắt đầu suy đoán, bản đồ của phó bản lần này chỉ giới hạn trong khu vực tư nhân này, điều đó cũng có nghĩa là hung thủ thực sự đang ở rất gần bọn họ. Chẳng qua lúc này khi nhìn thấy hành động muốn đẩy cửa ra của Ôn Thời Thuần, Thường Triệu không hề khách sáo bật cười, không nhịn được thấp giọng mỉa mai: “Cấp E mà còn vào phó bản cấp B làm gì, không có tí kiến thức nào cả, đúng là thứ vô dụng.”

“Đây là dấu hiệu của việc phó bản đã đóng cửa.” Một giọng nữ khác vang lên, giống như đang nhắc nhở.

Bởi vì tư duy theo quán tính, cho nên không ai tiến lên kiểm tra cả.

Trong đội đã có người bắt đầu không kiên nhẫn.

Ôn Thời Thuần không nói gì, tay cậu vẫn đang đặt trên song sắt, con ngươi màu lam nhìn thẳng về phía trước, nơi đó không có một bóng người.

Chỉ là ——

Khi cậu cúi xuống nhìn những ngón tay đang nắm chặt song sắt.

Hơi thở luôn ổn định của cậu bất giác khựng lại trong chốc lát.

Cánh cửa này không giống như đã hoàn toàn bị khóa chặt.

Cậu thậm chí còn có thể đẩy nó xê dịch một chút.

Mà trong khoảnh khắc khi cậu chần chờ vì lời nhắc nhở của những người chơi cũ, cửa sắt nhẹ nhàng dịch chuyển một chút, giống như đang cố tình trêu ngươi cậu.

Như thể có thứ gì đó đang đứng ở bên cạnh, cùng nắm lấy thanh sắt này giống cậu.

Suy nghĩ này khiến trong lòng Ôn Thời Thuần lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo!!!

Dù vậy, sắc mặt cậu vẫn không hề dao động.

Gió lạnh lùa qua hàng rào sắt, trên gò má xinh đẹp của cậu đột nhiên kết một lớp băng mỏng.

Khi cậu giơ tay lau đi lớp băng kỳ lạ này…

Phía sau truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Tuân Dĩ: “Thời tiết bên ngoài thay đổi rồi, mau vào trong đi.”