Nàng Béo Kiều Kiều Ở Thập Niên 80

Chương 7: Em nghĩ thi đại học dễ lắm sao?

Sở Kiều: “Em biết chứ, em sắp lên lớp 12 rồi, em chắc chắn biết thi đại học nghĩa là gì. Chỉ là thành tích của em rất bình thường, em muốn thi vào một trường đại học gần chỗ anh. Trường đại học của anh thì em không với tới được, nhưng em muốn thi vào một trường gần đó.”

Tưởng Hoàn học rất giỏi, điểm thi đại học của anh gần như đạt điểm tối đa ở tất cả các môn, thậm chí có hai môn đạt điểm tuyệt đối. Cô biết rõ khả năng của mình, họ không thể cùng học một trường đại học, nhưng cùng một thành phố cũng được.

Hồi đó, khi điểm thi của anh được công ba, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm của trường thậm chí đã tận thôn Tưởng gia để thông báo điểm cho anh.

Họ rất tự hào về anh và cô cũng vậy.

Cả hai đều không nhìn vào mặt nhau, ánh mắt Sở Kiều lướt qua vai Tưởng Hoàn. Chỗ vai áo của anh cũng đã được khâu lại.

Tưởng Hoàn: “Em nghĩ thi đại học dễ lắm sao?”

Lại hỏi cô nữa.

Qua giọng điệu của Tưởng Hoàn, Sở Kiều có thể cảm nhận được sự thiếu tin tưởng và nghi ngờ của anh dành cho cô.

Sở Kiều: "Rất khó nên em muốn nhờ anh - sinh viên đại học đầu tiên của thị trấn dạy em thi đại học. Anh chắc chắn có kinh nghiệm, em muốn trở thành sinh viên đại học thứ hai của thị trấn."

Như vậy thì sau này ở bên Tưởng Hoàn sẽ không ai dám nói cô không xứng với anh.

Hừ, nghĩ đến đã thấy tức.

Tưởng Hoàn: "Ừ, em thi đại học chắc chắn dễ dàng hơn anh. Em có gia đình tử tế, có cha mẹ đàng hoàng, em xác định được mình có thể tập trung học hành không? Một cô gái đến tìm anh như thế này, chán cuộc sống quá dễ chịu nên đặc biệt đến xin răn dạy phải không? Nói mấy lời hoa mỹ thì ai chẳng nói được."

Thấy đôi mắt Sở Kiều nhanh chóng ngân ngấn lệ, giọng Tưởng Hoàn ở câu cuối đã nhẹ hẳn đi.

"Em đừng đến tìm anh nữa, để người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh em." Tưởng Hoàn không định ở lại đây lâu, chuẩn bị dắt trâu về.

Cô nói chuyện thi đại học quá dễ dàng, anh không coi thường quyết tâm của cô, chỉ là cô không nên dính líu đến anh.

Đói khát có thể gϊếŧ chết người, lời đàm tiếu cũng vậy.

"Tưởng Hoàn, em thực sự muốn... thi đại học. Em về sẽ nói với... ba mẹ em về việc này." Sở Kiều nức nở.

Trong lòng cô mơ hồ cảm nhận, mình không chỉ muốn thi đại học để xứng đáng với Tưởng Hoàn.

Cô không muốn cả đời dán nhãn trong nhà máy, không muốn nghe những chuyện tầm phào của các công nhân nữ, không muốn sống mãi cuộc đời không một chút tiến bộ.

Dù là giấc mơ, Sở Kiều vẫn luôn cảm thấy đó chính là bản thân mình trong tương lai.

Tưởng Hoàn: "Muốn thi đại học thì đi tìm giáo viên cấp ba của em, họ sẽ cho em lời khuyên."

Sở Kiều: "Giáo viên chủ nhiệm của em cũng chỉ tốt nghiệp cấp ba, chưa từng học đại học."

Trong huyện họ chỉ có hai trường cấp ba chính quy đủ điều kiện thi đại học: một là trường của Tưởng Hoàn, hai là trường của cô.

Trường của Tưởng Hoàn đứng đầu, trường cô chỉ xếp thứ nhì.

Ngày ấy để vào được ngôi trường hạng hai này, cô cũng đã phải nỗ lực rất nhiều.

Trường cô giáo viên trình độ chênh lệch, có mấy người chỉ tốt nghiệp cấp ba. Nghe nói năm cuối sẽ đổi giáo viên chủ nhiệm giỏi hơn, chuyện này tạm thời cô không định nói với Tưởng Hoàn.

Tưởng Hoàn: "Sở Kiều, em có hiểu khái niệm nam nữ khác biệt không? Muốn người trong thôn xì xào bàn tán, muốn bị họ nhìn bằng nửa con mắt sao?"

Anh không biết cô có thực sự hiểu ý mình không.

Sở Kiều nhìn Tưởng Hoàn, chớp mắt hai cái, vốn không định khóc nữa, nhưng giọt nước mắt từ trước vẫn lăn dài trên má, rơi xuống cổ rồi biến mất trong cổ áo.

Cô không ngờ Tưởng Hoàn lại biết tên mình: "Em sẽ nói với ba mẹ là em thích anh. Nếu chúng ta thành một đôi thì không phải quan hệ bất chính nữa. Yêu đâu nhất thiết phải cưới, chúng ta chỉ giả vờ thôi, anh đừng quá áp lực."

Tưởng Hoàn xem Sở Kiều như kẻ điên, không thèm để ý nữa.

Sở Kiều đã dốc hết can đảm mới dám nói chuyện với Tưởng Hoàn, đâu dễ để anh bỏ đi: "Tưởng Hoàn, em thực lòng muốn học đại học. Anh dạy em được không? Em nghe giảng toán mà chẳng hiểu gì cả, lần trước thi chỉ được mười ba điểm. Em không sợ người ta dị nghị. Nếu anh lo ba mẹ em hiểu lầm, em sẽ nói rõ là vì muốn thi đại học mới tìm anh. Anh đừng hiểu sai ý em, em chỉ muốn bản thân tốt hơn, giỏi hơn, được gặp nhiều người hơn. Người trong thôn nghĩ gì không quan trọng, em không để tâm."