Nàng Béo Kiều Kiều Ở Thập Niên 80

Chương 8: Đồng ý

Tưởng Hoàn: "Toán mười ba điểm sao?"

"Ừ." Không biết anh có nghe thấy gì ngoài con số mười ba điểm ấy không. Cũng chẳng có gì phải giấu giếm. Cả lớp không ai đạt điểm toán, mười ba điểm của cô chưa phải thấp nhất. Đứa cuối bảng chỉ được hai điểm.

Không thể nói với Tưởng Hoàn điểm số của đứa cuối lớp. Trong mắt một người học giỏi như anh, trượt là trượt, chẳng có sự khác biệt nào giữa mười ba điểm hay hai điểm.

Tưởng Hoàn lạnh lùng: "Anh không dạy được em. Em hãy tìm giáo viên khác đi, trong trường chắc chắn có thầy cô dạy toán giỏi."

Với điểm số như cô, đúng là cần học toán lại từ đầu, nhưng người dạy không nên là anh.

Nghe lời nói của Tưởng Hoàn, Sở Kiều cảm thấy xót xa trong lòng: "Em chỉ muốn anh dạy thôi. Anh giỏi toán nhất mà."

Cô nghe nói Tưởng Hoàn học ngành Toán ở đại học, chắc chắn phải cực giỏi. Là một học sinh khối Văn, môn Toán đối với cô như cực hình. Dù là người cô thích dạy đi nữa, cô cũng không thể nào yêu nổi môn học này.

Sở Kiều cố gắng biện minh: "Các môn khác em đều qua điểm liệt hết, chỉ có mỗi toán là trượt thôi."

"Mấy môn khác hơn điểm liệt bao nhiêu?" Giọng Tưởng Hoàn đầy hoài nghi.

"Môn tốt thì hơn mười, hai mươi điểm. Bình thường thì chỉ hơn hai ba điểm thôi." Câu hỏi của Tưởng Hoàn quá sắc bén, khiến Sở Kiều - vốn tự hào về thành tích học tập của mình - bỗng cảm thấy mình như kẻ lười nhác, học hành qua loa.

Hơn điểm liệt hai ba điểm thực chất cũng coi như trượt. Giáo viên chỉ quen cho thêm vài điểm những học sinh gần đạt, để họ khỏi phải thi lại. Chỉ cần viết đầy đủ, dù không đúng cũng được cho điểm an ủi.

"Sở Kiều, anh nói cho em biết, điểm thi đại học của anh, tất cả các môn gần như đạt điểm tuyệt đối."

Nghe điều này, không hiểu sao Sở Kiều lại bật cười, đôi mắt ánh lên niềm vui, chiếc má phúng phính lúm đồng tiền: "Em biết mà. Tưởng Hoàn siêu đẳng lắm, thi vào trường đại học tốt nhất. Trường tốt nhất chắc chắn phải điểm cao lắm, em không với tới nổi nên chỉ muốn thi vào trường gần trường anh thôi, điểm thấp hơn một chút cũng được."

Tưởng Hoàn: "Ở tỉnh thành có mấy trường đại học, em cứ hỏi giáo viên, họ sẽ tư vấn cho em trường phù hợp với điểm số hiện tại. Không cần phải vật lộn với môn toán mà em ghét."

Sở Kiều đã hiểu Tưởng Hoàn xem cô là kẻ phiền phức: "Em không ghét toán đâu Tưởng Hoàn ơi. Anh đừng ghét em. Nếu anh dạy, em nhất định sẽ chăm chỉ học toán."

Có lẽ cô chẳng nghe vào lời nào nữa rồi. Tưởng Hoàn không muốn phí lời, cúi xuống xúc phân bò chuẩn bị dắt đàn gia súc đi nơi khác.

"Tưởng Hoàn. Anh phải dạy em. Không dạy là em theo anh suốt, anh đi đâu em theo đó. Anh về Hoa Đô em cũng bám theo suốt một tháng rưỡi. Mỗi ngày chỉ một hai tiếng thôi, không tốn nhiều thời gian đâu. Anh có việc mà em rảnh thì em có thể phụ giúp." Sở Kiều bắt đầu ăn vạ.

Giờ cô có thể vô liêm sỉ như thế, buông lời đe dọa, nhưng về nhà chắc sẽ hối hận lắm.

Tưởng Hoàn vẫn kiên quyết làm ngơ. Lòng dạ Sở Kiều rối bời, cô nhận ra mình thật quá đáng khi ép buộc người khác: "Thôi... em không làm phiền anh nữa. Không đỗ đại học thì bị ba mẹ ép lấy chồng, chưa đầy hai mươi đã sinh con, ban mươi tuổi đã làm bà làm mẹ. Con gái trong làng ai chả thế."

"Xin lỗi ba mẹ, con đã nói xấu hai người."

Sở Kiều bước đi, suýt nữa lại dẫm phải phân bò. Trải nghiệm buổi sáng thật chẳng dễ chịu chút nào, giá như cô không vì một giấc mơ điên rồ mà tìm tới Tưởng Hoàn.

Làm sao Tưởng Hoàn trong mộng có thể giống với đời thực được chứ?

Giờ đây cô còn khiến Tưởng Hoàn ngoài đời có ấn tượng xấu về mình.

Bỗng nhiên, Tưởng Hoàn buột miệng gọi theo bóng lưng Sở Kiều: "Đợi khi nào em thuyết phục được ba mẹ rồi hãy nói tiếp."

Gương mặt đang phùng lên vì tức giận của Sở Kiều lập tức giãn ra. Cô quay lại nhìn Tưởng Hoàn, nụ cười lại nở trên môi như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, rồi nhanh chóng bước đến gần: "Tưởng Hoàn, anh không lừa em chứ?"

Tưởng Hoàn đã quay về ngồi trên tảng đá cạnh con suối, lưng quay lại phía Sở Kiều: "Em phải nói rõ với ba mẹ về thân phận của anh. Dù họ có đồng ý, nếu em thực sự không tiếp thu được môn toán, anh cũng sẽ không tốn thêm thời gian và công sức dạy nữa."

"Vâng. Em sẽ về nói ngay với ba mẹ."

Sở Kiều háo hức muốn về nhà ngay, nhưng đi được vài bước lại chợt nhớ ra điều gì, vội quay lại bên Tưởng Hoàn: "Cảm ơn anh."