Nàng Béo Kiều Kiều Ở Thập Niên 80

Chương 6: Thi đại học

Hai ba năm sau, cô mới biết tên anh, dần dần hiểu thêm về cuộc đời anh từ nhỏ đến lớn.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Tưởng Hoàn không biết cô, nhưng cô đã biết anh được bảy năm rồi.

Mùa hè nắng gắt, Sở Kiều sợ nhất là bị phơi nắng, cứ ra nắng là mồ hôi đổ ra không ngừng, khát nước vô cùng. Vì vậy, mỗi lần ra ngoài, dù có phải đi làm việc hay không, cô đều mang theo chiếc bình nước màu xanh quân đội của mình.

Bình nước có dây đeo, đủ dài để đeo chéo người.

Chiếc bình này là cô dành dụm tiền mua ở cửa hàng hợp tác xã. Nó nằm đó từ lâu mà không ai mua, cô phải tiết kiệm rất lâu mới mua được. Khi mua về, mẹ cô đã cằn nhằn mấy ngày liền, bảo cô phí tiền, nhưng trong lúc cằn nhằn vẫn giúp cô rửa sạch bình nước.

Đến nơi quen thuộc, quả nhiên Tưởng Hoàn đang ở đó. Gần anh có hai con trâu đang cúi đầu gặm cỏ.

Tưởng Hoàn đối diện với một con suối nhỏ, lưng quay về phía Sở Kiều.

Có lẽ anh không phát hiện ra có người đứng sau, hoặc cũng có thể đã phát hiện nhưng không muốn để ý.

Sở Kiều nhìn theo bóng lưng của Tưởng Hoàn, không dám lại gần.

Áo anh mặc không đẹp, không có miếng vá nào, nhưng trông còn tệ hơn cả những chiếc áo vá. Cô có thể nhận ra rằng dù áo có rách, anh cũng chỉ khâu lại tạm bợ, khiến cả chiếc áo trông nhăn nhúm, không được phẳng phiu. Có chỗ cô nhìn thấy, chỉ muốn giật ra rồi kéo cho thẳng thớm.

Chiếc áo màu xám xịt, pha lẫn màu trắng bạc do đã giặt quá nhiều lần.

Giờ đây, Tưởng Hoàn đã là một chàng trai hai mươi tuổi, vẫn gầy, nhưng lưng đã rộng hơn nhiều so với hồi mười ba tuổi.

Sở Kiều vẫn nhớ rõ hình ảnh Tưởng Hoàn trưởng thành, ấm áp và điềm đạm trong giấc mơ của cô. Cô thậm chí còn nhớ rõ cảm giác khi được ôm anh.

Trong giấc mơ, anh không thuộc tuýp đàn ông lực lưỡng, mà là người có thân hình bình thường, hơi gầy, nhưng không khiến cô cảm thấy mong manh. Khi được anh ôm vào lòng, ngoài cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong tim, cô còn cảm nhận được sự vững chãi và an toàn.

Biết rằng nếu cô không lên tiếng, Tưởng Hoàn sẽ chẳng bao giờ chủ động nói chuyện với mình, Sở Kiều lấy hết can đảm gọi: “Tưởng Hoàn.”

Không có hồi đáp.

Có phải cô gọi quá nhỏ không?

Sở Kiều lại gọi tên Tưởng Hoàn một lần nữa, lần này giọng cô to hơn.

Tưởng Hoàn không điếc, anh nghe rõ tiếng gọi của Sở Kiều. Đến lần thứ hai cô gọi tên anh, anh mới quay đầu sang một bên, nhưng không quay người lại phía cô, cũng không nhìn thẳng vào cô.

Cô thậm chí không chắc anh có nhìn thấy mình hay không, có lẽ cô chỉ xuất hiện trong góc nhìn thoáng qua của anh mà thôi.

Khác xa so với trong giấc mơ!

Tưởng Hoàn hoàn toàn khác so với trong giấc mơ, nhưng Sở Kiều vẫn là Sở Kiều. Khi nhìn thấy Tưởng Hoàn, má cô không khỏi đỏ ửng lên. Sợ anh sẽ nhanh chóng quay đi, cô liền bước về phía anh.

Trên đường đi, cô suýt nữa giẫm phải phân bò, khiến cô hoảng hốt lùi lại, không dám nhìn Tưởng Hoàn nữa mà chăm chú nhìn xuống đất, quan sát kỹ lưỡng.

Sau khi bước qua đống cỏ, Sở Kiều cuối cùng cũng đến được bên bờ suối. Cô tiến lại gần, nhưng Tưởng Hoàn lại đứng dậy định bỏ đi.

“Em không giẫm phải phân bò đâu, không lừa anh đâu. Tưởng Hoàn, em có chuyện muốn nói với anh.” Sở Kiều không chắc mình có dính mùi phân bò hay không, vội vàng giải thích, sợ rằng Tưởng Hoàn sẽ bỏ đi mà không thèm để ý đến cô.

“Có chuyện gì?” Tưởng Hoàn vẫn quay lưng về phía cô, giọng nói lạnh lùng, khiến Sở Kiều cảm thấy lạnh giá giữa cái nóng mùa hè.

Sở Kiều: “Tưởng Hoàn, em muốn thi đại học, anh có thể giúp em không? Em có thể trả tiền cho anh, tiền tiêu vặt của em không nhiều, nhưng em sẽ chạy việc vặt cho cho mẹ nhiều hơn để có thêm tiền.”

Cha mẹ cô đã coi cô là một cô gái đã lớn, không còn chủ động cho cô tiền tiêu vặt nữa, mà sẽ đưa tiền khi cô chạy việc vặt cho họ.

Nghe thấy Sở Kiều muốn thi đại học, Tưởng Hoàn cuối cùng cũng quay người lại đối diện với cô: “Em có biết thi đại học nghĩa là gì không?”

Sở Kiều: “Em biết chứ. Em sắp lên lớp 12 rồi. Đương nhiên là em biết thi đại học nghĩa là gì. Chỉ là thành tích của em rất bình thường, em muốn thi vào một trường đại học gần chỗ anh. Trường đại học của anh, em không với tới được, nhưng em muốn thi vào một trường gần đó.”