Sở Kiều cười khẽ: “Em biết rồi mà, đâu đến mức nào đâu. A Hoàn, hôm nay anh đi học có mệt không?”
Phản ứng của Tưởng Hoàn có phần hơi thái quá. Nếu tiếp tục nói về chuyện này, cô lại bị anh “giáo dục” mất nên vội vàng chuyển đề tài.
Chồng cô bình thường rất tốt tính, hiền lành, nhưng một khi liên quan đến tiền bạc và đồ ăn, anh liền trở nên nghiêm túc.
Tưởng Hoàn nhẹ nhàng đáp: “Không mệt. Còn em?”
“Em cũng không mệt.”
“Vậy tối nay đi xem phim nhé.” Cô bé nhà anh đã nhắc đến chuyện xem phim hai ba lần, nhưng thấy anh bận nên sau đó không đề cập nữa.
Cô không nhắc nhưng anh vẫn luôn nhớ trong lòng.
Sở Kiều vui vẻ gật đầu: “Được đó.”
——————
Sở Kiều tỉnh dậy, nhìn thấy căn phòng quen thuộc, mới chợt nhận ra mình vừa mơ một giấc mơ về Tưởng Hoàn.
Cô lại mơ thấy mình kết hôn với Tưởng Hoàn rồi. Trong mơ, Tưởng Hoàn chín chắn, điềm đạm, ánh mắt anh nhìn cô lúc nào cũng dịu dàng và tràn đầy yêu thương.
Cô không biết trong lòng Tưởng Hoàn nghĩ gì, nhưng cảm xúc của chính cô thì rất rõ ràng. Tỉnh dậy, cô đã quên mất khung cảnh xung quanh, khuôn mặt của những người khác, chỉ nhớ rõ hình bóng Tưởng Hoàn mà thôi.
Có thật sự là Tưởng Hoàn không? Tên giống nhau, ngoại hình cũng hao hao, nhưng lại có chút khác biệt. Tưởng Hoàn trong mơ rõ ràng là người sống no đủ, chẳng phải lo cơm áo gạo tiền.
Hình như anh còn học lên nghiên cứu sinh nữa?
Nghiên cứu sinh là gì nhỉ?
Sở Kiều không đắn đo quá lâu về chuyện nghiên cứu sinh. Tính cách của hai người quá khác biệt, có lẽ vì cô mong muốn Tưởng Hoàn là người như thế nên mới mơ thấy anh như vậy.
Tưởng Hoàn ngoài đời thực, Sở Kiều chưa từng tiếp xúc, chỉ nhìn thấy từ xa. Cô cảm thấy anh là người khó gần, đôi mắt không có chút ánh sáng, lạnh lùng và cô độc.
Hiện thực và giấc mơ liên tục đan xen, Sở Kiều bắt đầu nghi ngờ nhận định của mình. Biết đâu tính cách thật sự của Tưởng Hoàn chỉ có những người thân thiết với anh mới biết?
Biết đâu anh thật sự là người rất dịu dàng?
Nếu vậy, liệu cô có thể trở thành bạn của anh không nhỉ?
Sở Kiều bắt đầu tưởng tượng cảnh mình và Tưởng Hoàn thân thiết như bạn bè.
Không thể nghĩ thêm nữa, phải dậy làm việc thôi. Chuyện của Tưởng Hoàn để sau hãy nghĩ tiếp, nếu không làm việc, mẹ cô sẽ mắng cho.
Bữa sáng mẹ cô đã chuẩn bị xong. Sở Kiều đánh răng rửa mặt rồi mới ăn sáng. Sau khi ăn xong, cô rửa bát, quét nhà và cho gà ăn.
Khác hẳn với cơn mưa bão dữ dội đêm qua, hôm nay thời tiết vô cùng đẹp đẽ. Bầu trời trong xanh, tựa như vừa được mưa rửa sạch, tươi mới và rực rỡ.
Tới vườn rau xem, tấm bạt che mưa đã bị gió thổi đổ. Sáng nay, mẹ cũng chưa kịp dọn dẹp, để mặc tấm bạt nằm ngổn ngang giữa vườn.
Sở Kiều thu dọn tấm bạt xong mới có thời gian quan sát những luống rau. Đêm qua, mẹ đã cắt hết những cây rau lớn, chỉ còn lại những mầm non. Cà chua và dưa chuột cũng chỉ để lại những quả nhỏ, chưa kịp chín. May mắn là không có thiệt hại gì nhiều, dưới sự che chở của tấm bạt, chúng vẫn giữ được màu xanh tươi non.
Sửa lại những dây leo bị đổ, trước khi đi, Sở Kiều ngồi xổm trước mấy quả cà chua xanh, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên bề mặt quả, thì thầm: “Phải lớn thật nhanh nhé, quả nào đẹp nhất, mình sẽ mang tặng cho A Hoàn.”
Vừa dứt lời, Sở Kiều đã cảm thấy ngại ngùng. Chưa từng nói chuyện mà đã gọi người ta là A Hoàn, thật là không biết xấu hổ.
Nghĩ đến Tưởng Hoàn, Sở Kiều quyết định ra ngoài. Chuẩn bị xong xuôi, cô mang theo chiếc bình nước màu xanh quân đội, khóa cổng sân lại rồi lên đường.
Tưởng Hoàn là người thôn Tưởng Gia, chị gái cô cũng đã gả về thôn này. Sở Kiều từng đến nhà chị vài lần nên rất rõ đường đi, cũng biết Tưởng Hoàn thường ở đâu. Nếu không phải làm việc, anh sẽ ở một nơi quen thuộc.
Đó cũng chính là nơi Sở Kiều lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Hoàn. Hồi đó, chị cô chưa gả sang thôn bên cạnh, cô và mẹ thỉnh thoảng đi ngang qua thôn này để đi chợ. Có lần, mẹ bảo cô chạy việc vặt, cô bị lạc đường, lạc đến nơi đó và nhìn thấy Tưởng Hoàn lúc mười ba tuổi.
Hai người không nói chuyện, cô ngại ngùng không dám hỏi đường, từ từ tìm cách rời đi. Tưởng Hoàn mười ba tuổi, cô mười tuổi. Cậu bé mười ba tuổi dáng cao nhưng gầy gò. Lúc đó, cô chưa hiểu gì về tình cảm, chỉ là không thể ngừng để ý đến anh.