Sở Kiều không bao giờ chủ động nhắc đến Tưởng Hoàn ở nơi làm việc. Chỉ khi có người hỏi, cô mới nhẹ nhàng đề cập qua, không nói nhiều. Tưởng Hoàn vẫn đang đi học, nhưng cũng có công việc riêng, bận rộn suốt ngày. Chỉ khi rảnh rỗi, anh mới đến nhà máy đón cô tan ca.
Người phụ nữ vừa tỏ ra khinh thường cô thực chất đang sống một cuộc đời không mấy suôn sẻ. Chính vì vậy, cô ta sinh lòng ghen ghét Sở Kiều – người phụ nữ có vẻ ngoài lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Tuy nhiên, số người không ưa cô chỉ là thiểu số. Phần lớn các công nhân nữ trong nhà máy đều đối xử tốt với Sở Kiều, như người phụ nữ vừa rồi đã đứng ra bênh vực cô.
Hai người họ quen biết nhau từ trước khi Sở Kiều vào làm việc tại nhà máy. Kể từ khi cô đến, người phụ nữ kia luôn đứng về phía cô, không hề có chuyện cô lập hay bài xích. Mỗi khi Sở Kiều gặp khó khăn trong công việc, cô ấy cũng sẵn sàng giúp đỡ.
Vị trí làm việc hiện tại của Sở Kiều trong nhà máy là do Tưởng Hoàn xin cho. Sau buổi phỏng vấn ngắn ngủi, cô được nhận vào làm ngay. Công việc của cô khá đơn giản, chủ yếu là dán nhãn sản phẩm.
Đợi đến khi mọi người ngừng bàn tán, Sở Kiều mới bước vào.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe những lời như vậy, nhưng mỗi lần nghe, trong lòng cô vẫn không khỏi chùng xuống.
Cô luôn nghĩ rằng trình độ học vấn của mình không hề thấp. Cấp ba cô học tại trường trung học của huyện nhà.
Ở những vùng quê xung quanh, gia đình cô được coi là khá giả. Khi cô và Tưởng Hoàn đến với nhau, nhiều người nói rằng Tưởng Hoàn đã “leo cao” khi yêu cô.
Nhưng khi đến Hoa Đô, mọi chuyện lại đảo ngược. Giờ đây, người ta lại bảo cô là người “leo cao” khi ở bên Tưởng Hoàn.
Tưởng Hoàn rất tốt, cô luôn biết điều đó. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Tưởng Hoàn “leo cao” khi yêu cô, nhưng cô cũng không muốn người khác nói mình là người “leo cao” khi ở bên anh.
Buổi sáng, tâm trạng cô chùng xuống, nhưng đến trưa, khi được thưởng thức hộp cơm trưa Tưởng Hoàn chuẩn bị cho mình, Sở Kiều lại vui vẻ trở lại.
Vừa ăn cơm, cô vừa nghe các đồng nghiệp trong nhà máy kể chuyện nhà người ta. Những câu chuyện ấy có tốt có xấu, có thật có giả, có người cô quen, cũng có người cô chưa từng gặp.
Đa phần là những chuyện không vui, nghe xong chỉ thấy nhíu mày. Sở Kiều biết mình không thể nào bàn luận chuyện học thuật với Tưởng Hoàn, nên cô thích về nhà kể lại những chuyện này cho anh nghe. Tưởng Hoàn chưa bao giờ tỏ ra khó chịu, lúc nào cũng kiên nhẫn lắng nghe cô.
Nhờ có cô, anh cũng quen biết được một vòng dân cư xung quanh.
“Sở Kiều, chiều nay chồng cô đến đón hả?” Một đồng nghiệp thấy Sở Kiều không thu dọn đồ đạc để về nhà ngay, đoán là có người đến đón.
Sở Kiều gật đầu: “Ừ!”
“Chồng cô thật chu đáo. Tôi về trước nhé, mai gặp lại.”
“Mai gặp lại.” Sở Kiều vẫy tay chào đồng nghiệp, rồi ngồi đợi Tưởng Hoàn đến đón.
Tưởng Hoàn không để cô đợi lâu, chẳng mấy chốc đã đạp xe đến nơi.
Sở Kiều ngồi phía sau xe đạp, còn túi xách của cô được đặt trong giỏ xe phía trước.
Chiếc xe đạp vốn dĩ không có giỏ, nhưng vì Sở Kiều dù đi chơi hay đi làm đều thích mang theo đủ thứ lỉnh kỉnh nên Tưởng Hoàn đã tự tay làm một cái giỏ xe để cô đựng đồ.
Sở Kiều cười rạng rỡ: “A Hoàn, cơm trưa em ăn hết rồi, không để thừa chút nào, hộp cơm cũng rửa sạch sẽ rồi.”
Mỗi khi được ăn cơm anh nấu, mọi nỗi buồn trong lòng cô đều tan biến hết.
Tưởng Hoàn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Ăn hết chưa đủ, phải ăn no nữa, không chiều làm việc sẽ không có sức đâu.”
Những ngày cô bé nhà anh chán ăn, không muốn đυ.ng đũa, là anh lại lo lắng rồi.
Sở Kiều vội vàng trấn an: “Em no căng bụng rồi, anh yên tâm đi. Các đồng nghiệp còn khen anh nấu ăn ngon lắm đấy.”
Tưởng Hoàn hơi nhíu mày: “Em chia cho đồng nghiệp ăn rồi à? Cơm anh nấu cho em ăn, đừng hào phóng chia cho người khác.”
Vợ anh hào phóng, nhưng anh thì không. Cơm anh nấu là để cô ăn no bụng đi làm, chia cho người khác ăn, anh chẳng vui chút nào.
Sở Kiều cười khẽ: “Em đâu có ngốc thế đâu. Chỉ chia cho họ một chút xíu thôi, mà cũng là để đổi đồ ăn của họ nữa.”
“Những gì thuộc về mình, phải ưu tiên cho bản thân trước, đừng ngây thơ đem lòng tốt ra đối đãi với những kẻ vong ân bội nghĩa.” Trong cách đối nhân xử thế, Tưởng Hoàn vẫn hy vọng vợ mình đừng quá ngây thơ, trong sáng.