Vừa đóng cửa lại, Trần Tuấn Đông đã ép Diệp Bán hạ vào tấm cửa mà hôn.
Vừa rồi anh lạnh lùng biết bao, giờ lại háo hức và dính người như vậy.
Trong khi Diệp Bán hạ đáp lại nụ hôn của anh, tay cũng đi vào trong lớp quần áo, chạm vào cơ bụng săn chắc của anh.
“Lên giường đi~.”
Trần Tuấn Đông dùng sức mυ'ŧ lấy đầu lưỡi của cô, sau đó buông cô ra, tựa cằm lêи đỉиɦ đầu cô, hơi thở hỗn loạn.
“Anh về báo cho em biết, chiều nay anh phải lên trên huyện, có lẽ đến mai mới về.”
“Sao đột ngột quá vậy?’’
Hỏi xong, Diệp Bán Hạ chợt nghĩ tối nay cô sẽ ngủ một mình?
“Đội trưởng muốn mua một lô nông cụ, để anh cùng với Đại Cương và ông ấy cùng đánh xe bò của đội đi.”
Trần Tuấn Đông nói xong liền vùi mặt vào cổ cô hít một hơi thật sâu.
Diệp Bán Hạ đáp lại “Ồ” một tiếng.
Sau khi anh ôm một lúc, Trần Tuấn Đông cầm cuốc bước đi và thi thoảng còn quay lại nhìn cô.
Diệp Bán Hạ vừa đóng cửa lại. Thì cô lại nghe thấy tiếng gõ cửa lần nữa, cô tưởng đó lại là Thường Đình Đình, cô đang định chửi rủa thì mở cửa ra không ngờ lại là Trần Tuấn Đông, anh cứ xoa xoa chạm vào mặt cô.
“Đừng mở cửa cho bất kỳ ai khi anh không ở nhà.”
Diệp Bán Hạ nhân cơ hội thì tay vào trong áo anh mà xoa xoa cơ bụng của anh.
Cái chạm của cô ấy, khiến cho Trần Tuấn Đông ước gì có thể làm cô ngay tại chỗ.
Nhưng đội trưởng vẫn đang đợi, đành bất đắc dĩ mà ôm lấy mặt Diệp Bán Hạ hôn một cái thật mạnh, sau đó nói thầm vào tai cô:
“Mai là ngày nghỉ, đợi anh nhé.”
Diệp Bán Hạ thậm chí còn chưa cả gật đầu, người đàn ông đã bỏ chạy, à, còn bắt cô đóng cửa lại rồi mới chạy.
Nhìn vào bóng lưng của anh, Diệp Bán Hạ tặc lưỡi.
Sao đầu năm nay động phòng lại khó vậy sao?
Bên kia, Trương Viễn Sơn đang đào mương, nhìn cách đó không xa là Trần Tuấn Đông cùng với Trình Đại Cương mà trong lòng vô cùng chua xót.
Đi xe bò lên trấn không mệt, lại còn có điểm công, tại sao cậu ta lại không được đi?
Nghĩ đến việc đào đất ở đây vất vả, cầm cuốc muốn gãy cả tay, chỉ kiếm được vài điểm công cộng lại cũng không đủ cho cả nhà một bữa ăn.
“Viễn Sơn.”
Trương Viễn Sơn định thần lại nhìn thấy Thường Đình Đình ở phía sau cầm một cái giỏ và vẫy tay chào cậu ta.
Cậu ta cau mày, cuối cùng cũng nói chuyện với người ghi điểm và đi về phía Thường Đình Đình.
“Viễn Sơn, đây là mì em làm, anh ăn trưa chưa no đúng không? Ăn một ít đi.”
Thường Đình Đình mở miếng vải trong giỏ ra, lộ ra sợi mì nóng hổi bên trong.
Nó được làm bằng cách cán bột thái sợi, thêm cả trứng chiên.
Như bình thường, Trương Viễn Sơn nhất định sẽ ăn.
Nhưng hôm nay cậu ta lại không khỏi nhướng mày, thậm chí còn hỏi: “Trứng từ đâu mà có?”
“Từ trong chuồng gà nhà em đó.”
Thường Đình Đình nói xong lời này không khỏi hỏi anh có ý gì.
Trương Viễn Sơn lau mặt, nghĩ tới 18 khối phải trả cùng với 30kg thóc, cậu ta không thể thẳng lưng, huống chi là Thường Đình Đình lại còn mang mì đến cho.
“Đình Đình, em sau này đừng đưa những thứ này cho anh nữa, anh…”
“Anh nghi ngờ em tới tìm Diệp Bán Hạ lấy sao?” Thường Đình Đình nước mắt giàn giụa ngắt lời: “Trương Viễn Sơn, là em có lỗi với anh, nhưng em cũng không muốn mất mặt.”
Nói xong, Thường Đình Đình đưa giỏ cho hắn, rồi quay người bỏ chạy.
“Chậc!”
Vào ngay lúc này, Diệp Bán Hạ ôm một thùng quần áo đi ngang qua. Cô liếc nhìn chiếc giỏ trong tay Trương Viễn Sơn, mặt hiện rõ sự chán ghét với cậu ta.
Chuyện gì đang xảy ra với cốt truyện nhỉ?
Nam chính và nữ chính như này sao?
“May mắn là mình không xuyên thành nữ chính, nếu không nhất định phải trèo tường tìm Trần Tuấn Đông mất. Nam chính này trông thì gầy, không biết ánh mắt Thường Đình Đình có bị gì không.”
Chậc chậc.
🫨