Trần Tuấn Đông đi làm.
Lúc đi anh đi ra ngoài Diệp Bán Hạ ở trong phòng vẫn còn đang cười đến đập giường.
“Này Tuấn Đông, sao mặt cậu đen thế hả? Cậu cãi nhau với vợ à?”
Trình Đại Cương giống như là người đi trước, hắn đưa tay ra khoác lấy vai Trần Tuấn Đông: “Cậu tính khí thất thường, giống như tảng đá trong nhà xí. Chúng ta muốn vợ mình…”
“Trưa nay cậu ăn gì?”
“Tỏi tây, cậu hỏi làm gì?”
Trần Tuấn Đông che miệng lại nói: “Tránh xa tôi ra chút, bảo sao miệng cậu hôi thế.”
Nói xong anh bỏ mặc Trình Đại Cương đang chửi bởi ở sau lưng, sải bước đi về phía đội mình.
Đợi đến lúc tập hợp. Trương Viễn Sơn cũng cầm cuốc đi đến, khi chạm mắt với Trần Tuấn Đông, cậu ta cảm thấy áy náy, rụt rè né tránh.
Buổi trưa cậu ta đến gặp Thường Đình Đình. Hỏi cô ta về tiền bạc và đồ ăn.
Thường Đình Đình khóc ngay tại chỗ, nói rằng nhà cô ta không đủ ăn, nhưng cô ta đau lòng khi nhìn thấy Trương Viễn Sơn một mình gồng gánh nhà.
“Vậy thì cho dù có cảm thấy thương thì cũng không thể lừa dối người khác chứ?!”
Thường Đình Đình vừa khóc vừa nói: “Em không có lừa dối ai cả, em có viết giấy nợ. Vốn dĩ em nghĩ khi kiếm được tiền sẽ trả lại, nhưng cũng chưa được bao nhiêu ngày…”
Nhìn cái cách cô ta khóc kìa.
Trương Viễn Sơn không còn muốn mắng cô ta nữa. Cậu ta thở dài: “Bỏ đi vậy, anh sẽ tìm cách kiếm tiền để trả lại.”
Thường Đình Đình nghe vậy lo lắng, cô ta nắm lấy tay Trương Viễn Sơn: “Còn có cách nào khác để kiếm tiền đây? Cả nhà từ trong ra ngoài giờ đây đều trông cậy vào anh, còn phải vay tiền?”
“Chúng ta có thể làm gì?”
Trương Viễn Sơn nhếch khóe miệng cười đầy cay đắng: “Trần Tuấn Đông cùng với Diệp Bán Hạ đều đã tìm đến cửa, giờ anh có thể trông cậy vào ai?”
“Sao cơ?”
“Thật không biết xấu hổ.” Thường Đình Đình tức đến mức mặt đỏ bừng.
Trương Viễn Sơn nghe xong không khỏi cau mày: “Đình Đình, sao em có thể nói người ta như vậy?”
“Không được, Viễn Sơn, nghe em…”
Trương Viễn Sơn hất tay cô ta ra: “Trả nợ là chuyện đương nhiên. Nhà anh đã dùng tiền của nhà Trần Tuấn Đông nên anh nhất định sẽ nghĩ cách trả lại.”
Thường Đình Đình dường như muốn nói gì đó.
“Nhưng Đình Đình à, từ nay về sau đừng lo lắng chuyện của nhà anh nữa.”
Sau khi Trương Viễn Sơn rời đi, Thường Đình Đình tức giận đi vào nhà, ném mình lên giường và khóc.
Càng khóc cô ta càng không thể hiểu được. Dứt khoát chạy đi tìm Diệp Bán Hạ..
“Có chuyện gì?”
Diệp Bán Hạ mở cửa, khi nhìn thấy đó là cô ta thì trợn trắng mắt.
Thường Đình Đình hỏi: “Sao cô lại đến đòi tiền Viễn Sơn? Cô cũng lấy hơn 20kg ngũ cốc nhà anh ấy về. Cô không biết nhà anh ấy khó khăn thế nào sao?”
“Chị gái à, nhà cậu ta gặp khó khăn thì cũng đâu phải việc của tôi? Gặp khó khăn thì cậu ta có thể ăn cơm của tôi, gặp khó khăn thì có thể dùng tiền của tôi? Cô là thánh mẫu từ đâu đến vậy, lại muốn kiếm chuyện với tôi?”
“Đó không phải là cô sẵn lòng trao đi hay sao?”
Diệp Bán Hạ cười khẩy đáp lại: “Tôi đồng ý cho hay là cô lừa tôi, chính cô biết rõ hơn ấy chứ nhỉ.”
Nói xong Diệp Bán Hạ muốn đóng cửa lại. Nhưng Thường Đình Đình đã đẩy cửa ra, không cho cô đóng lại.
“Diệp Bán Hạ, cô nói cho rõ ràng!”
Cô ta hét lên xong, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nam lạnh lùng.
“Cô muốn nói cái gì?”
Thường Đình Đình quay lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trần Tuấn Đông, cô ta giật mình, vô thức hỏi lại: “Sao anh lại quay lại?”
“Việc của cô à?”
Trần Tuấn Đông cầm cuốc trong tay xua cô ta đi, bước lên trước quan tâm nhìn Diệp Bán Hạ: “Em không sao chứ?”
“Em ổn.”
Diệp Bán hạ vừa nói vừa đưa tay kéo Trần Tuấn Đông đi vào, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Thường Đình Đình vẫn đang đứng ở bên ngoài, nói với cô ta:
“Đừng có vô sỉ như vậy, nếu còn đến gây sự với tôi, tin hay không thì tùy, nhưng tôi sẽ bắt Trương Viễn Sơn phải nôn hết đống đồ đã ăn của tôi ra đó.”
“Cô..”
“Sao cô vẫn chưa đi.”
Trần Tuấn Đông nói to lên, khiến cho Thường Đình Đình lùi lại hai bước.