Bánh bao được làm xong, thì lưng của Diệp Bán hạ cũng đau nhức vì mỏi, thấy vẫn còn sớm, cô nhờ Trần Tuấn Đông xoa lưng cho mình.
“Ngồi không dễ ấn. Về phòng thôi.”
Nói rồi, Diệp Bán Hạ cởi tạp dề rồi rửa tay. Trần Tuấn Đông theo cô đi vào phòng, vừa bước vào đã thấy Diệp Bán Hạ đang cởϊ áσ ngoài, cuối cùng chỉ còn một bộ đồ áo mùa hè và quần dài nằm trên giường trước mặt anh.
“Anh còn đứng đó làm gì? Lại đây!”
Diệp Bán Hạ cử động cánh tay, cảm giác được toàn bộ khớp xương trên người đang kêu gào đau đớn, nhưng nghĩ lại thì thân thể nguyên chủ căn bản chưa từng phải làm gì, bây giờ đứng làm sủi cảo hơn 2 giờ không đau mới lạ.
“Ối…”
Không ấn còn đỡ. Bàn tay to lớn của Trần Tuấn Đông ấn xuống. Diệp Bán Hạ gần như rớt nước mắt. Trần Tuấn Đông luống cuống đến mức giơ tay lên không biết nên bắt đầu như thế nào.
“Tiếp tục đi anh.”
“Không phải em đau sao?”
Diệp Bán Hạ quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: “Bởi vì đau nên mới để anh ấn đó, nếu không đau thì sao em lại nhờ anh chứ?”
Trần Tuấn Đông không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay ra dùng lực vừa phải điêu luyện xoa lưng cho cô, sau khi cơ bắp căng cứng được xoa bóp qua một lượt, mặt Diệp Bán Hạ nằm trên gối, cô sắp chìm vào giấc ngủ.
Vào khoảnh khắc tiếp theo.
Mắt Diệp Bán Hạ mở to ngay lập tức.
Bởi Trần Tuấn Đông lên giường, ôm lấy cả người cô, ôm mặt cô mà hôn xuống. Anh hôn lên mắt cô trước, sau đó di chuyển hôn lên mũi, rồi hôn lên môi cô.
Trong lúc hôn cô, Trần Tuấn Đông lật người cô đang nằm lại, sau đó anh đè lên người cô, dùng hay tay nhào nặn hai khối thịt đầy đặn trên ngực cô.
Mặc dù bị ngăn cách bởi lớp quần áo, nhưng Trần Tuấn Đông vẫn nắm chính xác phần nụ hoa. Nhìn người phụ nữ vặn vẹo dưới thân mình, miệng đang bị anh hôn nên chỉ có thể rêи ɾỉ yếu ớt.
Môi của Trần Tuấn Đông dần dần đi xuống bên dưới, đầu tiên là ở trên cổ cô một lúc, sau đó lập tức tiến đến ngực cô, anh dùng cả hai tay đẩy lớp áo + áo ngực cô lên.
Lúc này, áo Diệp Bán Hạ bị đẩy lên ngang vai, để lộ ra bộ ngực tròn trịa và đầy đặn ở bên ngoài không khí.
Cô còn chưa kịp cảm nhận được cái lạnh, bàn tay thô ráp của người đàn ông đã lướt qua trên người cô. Đặc biệt là khi đầu ngón tay chai sạn ấn vào nụ hoa vốn đã cương cứng, toàn thân Diệp Bán Hạ run rẩy.
“Anh hôn hôn.”
Diệp Bán Hạ đưa hai khối thịt tròn trịa bên ngực và ra hiệu cho Trần Tuấn Đông không được dùng tay.
Khi một trong hai nụ hoa được đưa vào miệng người đàn ông, anh tiếp tục dùng đầu lưỡi liếʍ nó mà không cần chỉ dẫn, thỉnh thoảng lại mυ'ŧ thật mạnh.
Diệp Bán Hạ cảm thấy toàn thân bốc cháy. Hai tay cô vô thức từ thắt lưng di chuyển xuống chạm vào cái háng đang căng phồng của anh.
“To quá…”
“Sẽ vào được sao.”
Nhưng Diệp Bán Hạ hồi lâu vẫn không mở được thắt lưng của anh xuống, lúc này hai nụ hoa trên ngực đã tiến vào trong miệng Trần Tuấn Đông.
“Em không thể cởi nó ra ~...”
Trần Tuấn Đông không còn cách nào khác ngoài việc duỗi thẳng chân ra và nhìn cô với đôi mắt rực lửa trong khi cởi nút thắt lưng.
Diệp Bán Hạ hơi nheo mắt, nhìn cơ bụng rắn chắc mà anh vô tình để lộ ra, cô không khỏi đưa tay chạm vào, hưng phấn không thôi~
Nó chặt quá, khó mở thật!
Ngay khi Trần Tuấn Đông cởi nút thắt lưng, một tiếng chuông đột nhiên vang lên. Cô sửng sốt trong dây lát, nhìn Trần Tuấn Đông giống như bất động và bật cười.
Cô cười đến mức run rẩy, bộ ngực trắng nõn trước ngực cũng đung đưa, trong mắt Trần Tuấn Đông tràn đầy nhiệt huyết, anh ước gì có thể đè cô xuống giường mà hung hăng cắm vào ngay lúc này.
“Anh phải đi làm rồi, hahahahahahahaha…”