Trần Tuấn Đông ôm cô trong lòng, từng bước đi về nhà, ánh trăng chiếu xuống mặt đất như một lớp tuyết trắng.
Anh đang đeo gùi trên lưng và ôm Diệp Bán hạ ở phía trước. Đoạn đường này bình thường anh đi rất dài, nhưng hôm nay sao nó ngắn thấy lạ.
Tại sao đoạn đường này hôm nay lại ngắn như vậy?
Không lâu sau hai người về đến nhà. Khi được đặt lên giường, Diệp Bán Hạ mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt là Trần Tuấn Đông thì lại mơ màng ngủ thϊếp đi.
Điều cô không biết là, Trần Tuấn Đông đặt cô lên giường, sau đó không có rời đi, anh chỉ đứng bên giường nhìn cô hồi lâu, ôm cô một cái rồi rời đi.
Cả đêm không ngủ.
Trần Tuấn Đông tinh thần phấn chấn, trước khi đi làm, anh làm bữa sáng cho Diệp Bán Hạ, đun nước rồi mới xách cuốc đi ra ngoài.
Trên đường đi anh gặp Trình Đại Cương.
“Mọi chuyện sao rồi? Cậu bắt được thỏ chứ?”
Trình Đại Cương đυ.ng vào cánh tay của anh, Trần Tuấn Đông liếc nhìn hắn mà không nói lời nào, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười.
“Cậu thật sự bắt được nó à?” - Trình Đại Cương lắc đầu
“Tôi chưa từng thấy cậu vui đến thế đó? Tôi còn tưởng cậu bắt được rồi.”
Trần Tuấn Đông nhàn nhạt nhìn hắn một cái, vẻ mặt hiện lên rằng “Cậu thì biết cái gì”, khiến cho Trình Đại Cương trợn mắt.
Cách đó không xa, Trương Viễn Sơn nhìn hai người đang cười, tay nắm chặt cuốc, xoay người đi về phía cuối đội.
Sau giờ làm việc, Trương Viễn Sơn nhìn Trần Tuấn Đông không đi về phía nhà mà đi về phía cổng làng, giờ này đi về phía đó, một là tìm trưởng thôn hai là đi cắt thịt.
Nghĩ đến nhà Trần Tuấn Đông, chỉ có anh và Diệp Bán Hạ, không giống như nhà hơn mười người của hắn, đừng nói là ăn thịt, ngay cả một nồi đậu cũng không có đủ mà chia.
Không hiểu sao mà Trương Viễn Sơn bí mật đi theo sau.
Đúng như dự đoán, Trần Tuấn Đông cắt lấy một miếng thịt ba chỉ và treo vào dây gai rồi mang về.
Lúc này phần lớn người trong thôn đều đang nghỉ ngơi trước cửa nhà của mình, Trần Tuấn Đông đang xách một miếng thịt lớn như vậy, khiến cho mọi người trố mắt thèm thuồng.
Thậm chí có người còn hỏi: “Tuấn Đông, hôm nay là ngày gì? Cắt miếng thịt lớn như vậy?”
Trần Tuấn Đông cười nói:
“Chú Đại Lý, tôi đang làm bánh bao! Vợ tôi nói tỏi tây trồng ở trên đất nhà đã lớn rồi, bảo tôi cắt thịt mang về.”
“Này, người trẻ tuổi các cậu đúng thật là không biết lo toan, mới cắt miếng thịt lớn như vậy về chỉ để làm bánh bao ăn.”
Trần Tuấn Đông chỉ cười không nói gì.
Về đến nhà, Diệp Bán Hạ đã thái xong tỏi tây, thấy anh quay về, liền đặt dao làm bếp xuống nói:
“Vậy anh thái thịt nhé, em đi lấy trứng về làm hai nhân, một nhân tỏi tây với thịt, một nhân thịt với trứng.”
Vừa nói, Diệp Bán Hạ vừa lau tay vào tạp dề rồi đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua Trần Tuấn Đông đột nhiên bị anh ôm vào lòng, Diệp Bán Hạ sửng sốt một chút, vỗ vỗ lưng anh: “Cảm động sao? Vậy lát nữa ăn nhiều chút.”
Trần Tuấn Đông bỗng nhiên cười lớn.
Nghe được anh cười, Diệp Bán Hạ có chút giãy giụa nói: “Mau buông ra, em còn đang nhóm lửa, một lát nữa nồi sẽ cháy mất.”
Trần Tuấn Đông buông ra, anh nhìn người trước mặt đang chu môi với mình: “Hôn một cái.”
Trong khi Trần Tuấn Đông vẫn đang sững người, thì Diệp Bán Hạ đã khiễng chân hôn lên môi anh, sau đó nghiêng người đi ra ngoài sân.
Nhà họ không nuôi gà. Nhưng giỏ trứng luôn đầy,Trần Tuấn Đông thỉnh thoảng sẽ trao đổi vật phẩm với người dân trong làng, nghĩ đến đây Diệp Bán Hạ dường như dừng bước.
Hôm đó cô quên nói với Trương Viễn Sơn, nhà hắn cũng ăn rất nhiều trứng của nhà cô.
Trời ạ, tính toán sai rồi.
Giờ có thể để Trần Tuấn Đông đi tìm Trương Viễn Sơn đòi lại được không nhỉ?