Trần Tuấn Đông không có ở nhà.
Buổi chiều Diệp Bán Hạ giặt quần áo xong đi nghiên cứu đồ ăn.
Tuy ở nhà không có nhiều gia vị nên cô mò mẫn khắp nơi, cuối cùng chỉ làm được một chiếc bánh đường nâu.
Cô nghĩ đến việc đợi Trần Tuấn Đông quay về, nói với anh bí mật mang nó lên bán ở chợ đen trên trấn, nhưng chắc cũng chỉ đáng giá vài đồng.
“Vậy bán cho mấy đứa trẻ thì sao?”
Diệp Bán Hạ nghĩ rồi lắc đầu.
Cô không thể nhớ được công thức làm các món ăn vặt, và ngay cả khi cô có bán công thức nấu ăn thì cũng không thể kiếm được nhiều tiền.
“Làm sao để kiếm được nhiều tiền đây?”
Diệp Bán Hạ chợt nhớ đến trong sách còn có một tình tiết khác, đó là nữ chính sau khi xảy ra xung đột với nam chính, tức giận chạy vào núi, tự nhiên lại tìm được một củ nhân sâm trong núi.
Cuối cùng củ nhân sâm đó đáng bao nhiêu tiền nhỉ?
Hình như là hơn một trăm tám mươi.
Diệp Bán Hạ nhất thời không thể ngồi yên được.
Cô đi ra ngoài phòng, tìm thấy chiếc giỏ mà hôm đó Trần Tuấn Đông để trong sân, cô lấy một chiếc cuốc nhỏ, đổ nước vào ấm rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Cô đang đi đào nhân sâm!
Khoảng hai giờ sau.
Mặt Diệp Bán Hạ bám đầy đất, mệt mỏi gần như ngồi phịch xuống đất. Trong sách không có đề cập đến địa điểm cụ thể, hơn nữa ngọn núi quá lớn, cô phải đào bao lâu mới có thể tìm được của sâm đó đây?
Diệp Bán Hạ hối hận.
Vừa lúc cô chuẩn bị về nhà, đột nhiên có âm thanh từ bụi cây phía sau truyền đến, Diệp Bán Hạ thấy có gì đó không ổn nên ngồi xổm xuống.
“Sẽ không có ai tìm thấy nó đâu phải không?”
“Ngọn núi này lớn như vậy, ai sẽ để ý? Mau chôn đi.”
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi, Diệp Bán Hạ ngồi xổm một lúc, sau khi xác nhận không còn nghe thấy động tĩnh gì, cô cầm cuốc đứng dậy.
Chôn cái gì cơ?
Diệp Bán Hạ đi xuyên qua bụi cây, nhìn lớp đất mềm được đào lên trên mặt đất, rồi dùng cuốc đào hai cái vì tò mò.
Hai người kia chôn đồ không sâu lắm, Diệp Bán Hạ đào một lúc lấy ra được một cái túi vải.
Cô dùng tay kéo cái túi vải lên, vừa mở ra cô đã sợ hãi vội vàng che lại.
Mười thỏi vàng!!!
Cô vội vàng đậy lại và đứng dậy.
Diệp Bán Hạ không dám ở trong núi nữa, cô vội vàng vác giỏ lên lưng mà chạy về nhà.
Chỉ là cô vừa mới rời khỏi núi, khi về đến nhà thì gặp Trương Viễn Sơn, người đang vác cuốc trên vai, mặc bộ quần áo mỏng manh, gió lạnh thổi qua có thể bay bất cứ khi nào.
Diệp Bán Hạ liếc nhìn mặt không cảm xúc.
Mọe, sao nhìn nam chính giống như chó vậy.
Cô nhớ Trần Tuấn Đông lắm đó.
Đặc biệt là cô rất muốn chạm vào cơ bụng hoàn hảo của người đàn ông của mình.
Buổi tối đi ngủ, Diệp Bán Hạ trằn trọc trên giường, hồi lâu không thể ngủ được.
“Pang pang pang —”
Ngủ đến giữa đêm, Diệp Bán Hạ đột nhiên tỉnh dậy, cau mày xuống giường xỏ dép vào, cô đốt đèn dầu rồi đi ra ngoài.
“Ai”
Diệp Bán Hạ đi vào phòng bếp lấy que lửa ra, bình tĩnh hỏi.
“Anh.”
Nghe được thanh âm trầm thấp này, Diệp Bán Hạ ngơ người chốc lát, nhanh chóng ném que lửa trong tay đi, kéo chốt cửa ra, sau đó lao về phía người ở bên ngoài.
“Anh về rồi!”
“Sao em không mặc áo vào, ngoài trời lạnh như này?”
Trần Tuấn Đông vội vàng mở áo khoác, ôm cô vào lòng, sau đó ôm cô đóng cửa lại rồi bế cô vào phòng.
“Không phải anh nói đến mai anh mới về được hay sao?”
Trần Tuấn Đông nói với cô rằng đi mua nông cụ trên trấn đến mai mới về được mà.
Diệp Bán Hạ cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh nhớ em phải không?”
Trần Tuấn Đông lập tức ôm mặt cô và hôn xuống. Sau khi ôm được một lúc, anh ôm cô sải bước về phía phòng.