Nam Phụ Không Làm Bàn Đạp

Quyển 1 - Chương 8: Công tử hào môn (8)

Sau khi tiễn cậu bạn trai với gương mặt lo lắng rời đi, hai anh em sóng vai bước trên đường rời khỏi trường, Dương Trình len lén liếc nhìn nét mặt của anh trai, đến cả thở mạnh cũng không dám.

"Nhìn mặt anh trai đen sì thế kia, chẳng lẽ tức đến mức muốn đánh mình một trận?"

Lúc đó, khoé mắt Dương Diễm bất chợt nhìn thấy một con côn trùng nhỏ đang bay thẳng về phía trán mình, vừa định giơ tay lên đập. Chưa kịp hành động, cậu em trai bên cạnh đã ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

“……”

Sau khi đập con côn trùng không biết điều kia đi, Dương Diễm im lặng một lúc mới hỏi:

“Em đang làm gì vậy?”

Dương Trình lúc này mới nhận ra mình hiểu lầm anh trai rồi, lúng túng đứng dậy:

“Khụ, dây giày em bị tuột.”

Vừa dứt lời, cậu liền không nhịn được mà mắng thầm mình trong lòng — ‘đúng là đồ ngu, cái cớ này đúng là quá dở tệ!’

Dương Diễm nhìn vẻ mặt bối rối của Mục Dương Trình, trong mắt ánh lên chút ý cười nhưng vẻ mặt vẫn không biểu hiện gì, chỉ nhàn nhạt hỏi:

“Ừ, buộc xong chưa?”

“Buộc xong rồi ạ.”

Dương Trình làm bộ cúi xuống vuốt đại lên giày một cái, rồi tức thì phát hiện đôi giày mình đang mang căn bản không có dây buộc!

‘Đúng là tình huống muốn độn thổ chết cho rồi!’

“Về nhà thôi.” Dương Diễm tỏ vẻ dường như không nhận ra điều bất thường, chỉ bình thản nói một câu rồi quay người bước đi trước.

Dương Trình vội vàng “ồ” một tiếng, kéo thấp ống quần xuống che giày càng nhiều càng tốt, sau đó hấp tấp đuổi theo.

Suốt quãng đường, cả hai không ai nói một lời, đến cả tài xế Vương cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, chỉ dám tập trung nhìn thẳng phía trước, không dám liếc lên gương chiếu hậu dù chỉ một cái.

Thật vất vả mới về đến biệt thự lớn của nhà Mục, sau khi hai người xuống xe, tài xế Vương liền lái xe chạy mất dạng. Còn hai anh em thì một trước một sau đi vào cửa lớn.

Dương Trình nhìn bóng lưng cao lớn của anh trai, chần chừ một lúc, rốt cuộc không nhịn được mà gọi:

“Anh… anh không mắng em sao?”

“Mắng em cái gì? Vì sao phải mắng?” Dương Diễm dừng chân quay lại.

“Anh nhìn thấy rồi mà,” Dương Trình dùng chân đá nhẹ đất, “em thích con trai.”

Dương Diễm bỗng nhiên bước lại gần. Dương Trình theo phản xạ định lùi lại nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn không nhúc nhích.

Khi khoảng cách chỉ còn một cánh tay, Dương Diễm mới dừng lại. Hai người chỉ chênh nhau khoảng ba phân chiều cao, Dương Diễm chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nhìn rõ hết vẻ mặt nhóc.

Gương mặt cậu đầy lo lắng bất an, rõ ràng rất để ý đến phản ứng của người anh.

“A Trình,” Dương Diễm khẽ gọi, “anh từng nói rồi, em đã mười tám tuổi, là một người trưởng thành. Vậy nên, em có quyền tự quyết định mình yêu ai.”

“Hả?” Dương Trình ngơ ngác nhìn anh trai. “Anh không giận em sao?”

“Nếu anh nói, anh thích đàn ông, em có trách móc anh không?” Dương Diễm hỏi ngược lại.

“Cái gì?” Dương Trình giật nảy mình, suýt nữa nhảy dựng lên. “Anh cũng thích đàn ông sao?”

“Anh nói là *nếu như* thôi.” Dương Diễm nổi gân xanh.

“Hóa ra không phải à!” Dương Trình nói đầy thất vọng. “Em còn tưởng có thêm người chia sẻ áp lực với mình rồi chứ!”

Dương Diễm tức đến quay đầu bỏ đi.

“Ê? Anh giận rồi à?” Dương Trình vội đuổi theo. “Em không có ý đó đâu. Em không mong anh cũng là đồng tính, chỉ là nhất thời không phản ứng kịp thôi.”

“Em hiểu ý anh rồi, anh cả.” Dương Trình cảm động nói. “Anh muốn nói với em rằng anh sẽ không trách em, cũng giống như dù anh có thích ai, em cũng sẽ không trách anh.”

Cậu cam đoan: “Anh cứ yên tâm, cho dù sau này anh muốn cưới Walker, em cũng không phản đối đâu.”

Cái gì? Lôi cả anh với con chó vô luôn?

Dương Diễm dừng phắt lại. Có lẽ thằng em này… nên bị đánh một trận thì hơn?

Sau khi dạy dỗ em trai một trận ra trò, khiến cậu hoàn toàn thấm nhuần đạo lý “đồ ăn có thể ăn bậy, lời thì không thể nói bừa”, hôm sau Dương Diễm tinh thần sảng khoái đến công ty nhưng lại gặp một người hoàn toàn ngoài dự liệu.

Vì quá rảnh rỗi, anh dứt khoát quyết định phát triển công ty mạnh mẽ hơn nên đã bảo phòng nhân sự tuyển dụng thêm người. Bộ phận thư ký riêng chuyên phục vụ anh tất nhiên cũng phải mở rộng.

Không ngờ dù không còn được Dương Diễm “ưu ái” đặc biệt, Đỗ Vân Tâm vẫn theo đúng quỹ đạo kịch bản ban đầu được tuyển vào Mục thị và còn được phân thẳng vào nhóm thư ký riêng của anh.

Chỉ không biết liệu mẹ của Hạ Tử Mặc có giống như trong nguyên tác mà đến tìm anh, yêu cầu đuổi nữ chính đi hay không?

Ánh mắt Dương Diễm lóe lên một tia suy nghĩ. Anh giả vờ không quen biết cô ta, mặt mày bình thản ra hiệu cho thư ký trưởng đưa các nhân viên mới đi làm quen công việc.

Không ngờ Đỗ Vân Tâm lại không đi theo mọi người rời đi, mà ở lại, vẻ mặt vô cùng áy náy.