Nam Phụ Không Làm Bàn Đạp

Quyển 1 - Chương 7: Công tử hào môn (7)

"Phần lớn thời gian tan học là anh về nhà ngay mà! Em nói linh tinh, coi chừng sau này anh không mua bánh cho em nữa đâu đó!” Mục Dương Trình cười đùa nói.

“Con nhỏ vô tâm này, hôm nay ai đi đón em hả?” Dương Diễm cũng bước tới búng nhẹ vào trán cô em gái, vừa cười vừa mắng yêu.

“Gần đây công ty không bận à?” Ba Mục Hoài nghe vậy liền nhạy cảm bắt lấy chủ đề.

“Cũng tạm thôi ạ.” Dương Diễm thu lại nụ cười, nghiêm túc trả lời.

“Con xử lý công việc nhanh hơn trước rồi.”

“Làm việc không thể chỉ chú trọng tốc độ. Phải quan tâm đến hiệu quả, nếu làm sai lại phải làm lại thì còn tốn thời gian hơn.” Mục Hoài nghiêm mặt dạy dỗ.

“Dạ, con biết rồi, ba.” Dương Diễm không tranh luận, chỉ gật đầu đồng ý, còn việc có làm theo không thì lại là chuyện khác.

“A Hoài, ông nghỉ hưu rồi mà còn lo xa làm gì? Con cái lớn rồi, có cách làm việc của riêng tụi nó, mình cứ an tâm hưởng thụ cuộc sống đi không được sao?” Hình Huệ không đồng tình

“Khụ ——.”

Mục Hoài giả vờ ho nhẹ che miệng, khẽ nói với vợ: “Thì là thói quen rồi! Bà cho tôi giữ chút thể diện trước mặt các con chứ!”

“Ba ơi ——.” Mục Dương Phúc cười khúc khích kéo dài giọng.

“Tụi con nghe thấy hết rồi nha ——.”

Mục Dương Trình và em gái lập tức phá lên cười, ngay cả Hình Huệ vốn luôn chú ý giữ ý không để lộ răng khi cười cũng không nhịn được mà bật cười lớn. Mục Hoài thì lấy tay che mặt rồi trốn khỏi màn hình, không rõ là vì ngại ngùng nên rút lui hay vẫn đang lén lút nhìn màn hình ở bên cạnh.

Cả nhà vui vẻ hạnh phúc là thế. Ai mà ngờ chỉ chưa đầy ba năm sau, họ lại bị hại đến mức tan cửa nát nhà, không còn có thể nở nụ cười tươi sáng như bây giờ nữa?

Cũng chẳng trách nguyên chủ lại mãi không cam lòng, thà hy sinh một nửa hồn lực để khởi động lại tất cả, dù cho người đứng ở đây không còn là chính bản thân anh ta.

Và giờ đây, khi anh đã tới đây thay thế nguyên chủ, nhất định sẽ như lời hứa, bảo vệ tốt gia đình này, giữ gìn những nụ cười giản đơn mà rạng ngời của họ.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới chớp mắt đã một tháng, Dương Diễm giờ đây xử lý công việc đâu vào đấy. Thậm chí vì phát hiện ra khả năng ghi nhớ siêu phàm sau này nên hiệu suất làm việc còn cao hơn trước rất nhiều. Mỗi ngày đều có thể tan làm sớm để đi đón em gái.

Chỉ tiếc là em gái không phải muốn đón là đón. Mục Dương Phúc lúc đầu còn hào hứng vài hôm, sau đó thì từ chối từ khéo léo đến thẳng thừng, không muốn để anh trai đến đón nữa.

Từ khi đám bạn nữ thấy được gương mặt điển trai của anh trai, bọn ranh con trà xanh hai mặt kia liền suốt ngày bu quanh cô. Lúc nói chuyện cũng ngầm thăm dò sở thích của anh trai, khiến cô phiền muốn chết.

‘Hứ! Tuy Mục Dương Phúc này từ nhỏ đã tuy thích “rao bán” anh trai (gạch bỏ——), nhưng cô vẫn là người có nguyên tắc riêng của mình nhé! Không phải ai thì cũng bán đâu nhé!’

Chỉ có quà từ những chị gái xinh đẹp, tính tình tốt tặng thì cô mới nhận thôi! Với lại, đám bông sen trắng hay lá trà xanh gì đó mới nhiêu tuổi mà dám mơ tưởng tới anh trai cô? Cô là muốn tìm chị dâu cho mình, chứ không phải rước thêm em gái về tranh giành tình cảm!

Dương Diễm không biết cô bé lại có nhiều tâm tư rối rắm như thế. Ban đầu chỉ là vì theo yêu cầu của nguyên chủ mà quan tâm nhiều hơn đến người nhà thôi nhưng nếu chính cô bé đã không vui thì anh cũng không ép.

Thế là đối tượng quan tâm của anh đổi sang người khác. Nhưng kết quả là hôm đầu tiên đi đón Mục Dương Trình, anh chờ mãi cũng không thấy người đâu, gọi điện thì không bắt máy.

Dương Diễm sốt ruột, dứt khoát đi vào trường tìm. Ai ngờ lại chứng kiến cảnh cậu em trai đang khóa môi say đắm với một chàng trai khác, hôn đến mức không rời ra nổi.

“……” Dương Trình.

“……” Dương Diễm.

Tình huống này thật sự quá lúng túng rồi. Trong ký ức của nguyên chủ, hoàn toàn không có chuyện em trai là đồng tính mà?

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, trước kia nguyên chủ chỉ chăm chăm vào công việc, sau đó lại có bạn gái nên tinh thần càng bị phân tán. Sau khi phá sản, vì cảm thấy tội lỗi nên cũng luôn lảng tránh người nhà.

Nguyên chủ chỉ có khoảng thời gian trước khi vào công ty là ở cạnh gia đình nhiều hơn, còn lại thì rất ít nên sự hiểu biết về em trai sau khi trưởng thành rất hời hợt, không biết xu hướng tính dục của em ấy cũng không có gì lạ. Nghĩ vậy, Dương Diễm cũng thấy thoải mái hơn.

Nhưng trong khi Dương Diễm đã nhẹ lòng rồi thì trái tim của Dương Trình lại cứ treo lơ lửng, thấp thỏm mãi không yên.

Chết tiệt! Cậu thế mà lại quên tắt chế độ im lặng của điện thoại? Giờ thì hay rồi, bị bắt gặp ngay tại trận!