Nam Phụ Không Làm Bàn Đạp

Quyển 1 - Chương 6: Công tử hào môn (6)

Thế nhưng, Dương Diễm chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái rồi không nói gì nữa.

Quả nhiên, chưa đến hai phút sau, cô đã chủ động lại gần: “Anh, dạo này công việc của anh có bận lắm không?”

“Không bận lắm.” Dương Diễm thản nhiên đáp. “Sao vậy?”

“Nếu không bận thì anh có thời gian đi hẹn hò rồi đúng không?” Mục Dương Phúc hào hứng nói. “Chị Dương muốn mời anh đi ăn tối. Còn chị Trương muốn rủ anh đến dự một buổi tiệc từ thiện, rồi còn chị Lý…”

“Em lại nhận lợi lộc gì từ họ rồi?” Dương Diễm lập tức ngắt lời.

“Lợi lộc gì chứ, anh đừng nói khó nghe vậy mà!” Mục Dương Phúc ôm lấy cánh tay anh, lắc qua lắc lại làm nũng. “Các chị ấy thích chơi với em, tặng em mấy món đồ nhỏ xíu, chẳng lẽ em lại không nhận? Nếu từ chối thì chẳng phải phụ lòng tốt của họ sao?”

“Hừ!” Dương Diễm cười nhạt, mạnh mẽ rút tay ra khỏi tay cô.

Anh không tin dù chỉ một chữ. Cô em gái này từ nhỏ đã học được cách lợi dụng hai người anh trai tài giỏi của mình để đổi lấy lợi ích. Dù tiền tiêu vặt không thiếu nhưng Mục Dương Phúc vẫn khéo léo tích lũy như một con tỳ hưu, chỉ thu vào mà không chịu bỏ ra. Hễ muốn thứ gì, cô liền dùng sở thích của hai anh trai hoặc cơ hội hẹn hò với họ để trao đổi. Nguyên chủ từ nhỏ đến lớn đã quá quen với việc bị cô em gái này lợi dụng.

"Mẹ không phải luôn thúc dục anh tìm bạn gái sao?" Mục Dương Phúc vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục dụ dỗ. “Anh phải gặp gỡ nhiều người thì mới biết ai là người phù hợp nhất, đúng không? Anh đi trò chuyện với chị Dương một chút đi, dù sao cũng chẳng mất mát gì.”

“Không đi.” Dương Diễm lạnh lùng buông hai chữ.

‘Tìm bạn gái, kết hôn? Không thể nào. Anh tuyệt đối không để bản thân vướng vào bất kỳ mối quan hệ nào ngoài mục tiêu nhiệm vụ của mình.’

Cuối cùng, Mục Dương Phúc phùng má đầy vẻ giận dỗi bước xuống xe. Mục Dương Trình đang chơi đùa với chó trong sân nhìn thấy em gái như một cơn gió vụt qua rồi biến mất sau cánh cửa. Vẻ mặt cậu ngơ ngác ngạc nhiên hỏi người anh cả đi phía sau:

“Dương Phúc bị gì thế?”

"Lại muốn bắt anh đi gặp mấy "chị em" của nó chứ sao." Dương Diễm bực dọc đáp.

“Anh cả, chi bằng anh đồng ý với nó đi. Dù sao thì anh cũng lớn tuổi, đã đến lúc nên có bạn gái rồi.” Mục Dương Trình híp mắt vừa cười vừa nói.

“Em nói đúng lắm,” Dương Diễm trầm ngâm suy nghĩ rồi đưa mắt nhìn Dương Trình từ trên xuống dưới, rồi nói: “Em cũng lớn từng này tuổi rồi, nên tìm bạn gái đi. Hay để Tiểu Phúc giới thiệu cho em mấy ‘chị gái’ của nó.”

“Anh cả, em sai rồi được chưa?” Mục Dương Trình vội vàng cầu xin tha thứ.

“Anh nói nghiêm túc đấy, em cũng mười tám tuổi rồi, không tính đến chuyện đó sao?” Dương Diễm làm ra vẻ rất nghiêm túc.

“Á! Walker!”

Mục Dương Trình thấy tình hình không ổn, liền lén đá một cú vào con chó Labrador bên cạnh. Con chó bị hoảng sợ liền phóng vυ't đi, cậu cũng nhanh chóng giả vờ đuổi theo, vừa gọi vừa chạy xa dần: “Đừng chạy mà! Walker!”

“Thằng nhóc thối!” Dương Diễm nhìn theo bóng lưng đang chạy mất hút của em trai, vừa cười vừa mắng yêu.

Tính trẻ con đến nhanh, đi cũng nhanh. Khi ba anh em ngồi vào bàn ăn, Mục Dương Phúc đã quên hết chuyện lúc trên xe, mặt mày hớn hở kể những chuyện vui ở trường cho hai anh nghe.

Dương Diễm thì thỉnh thoảng phụ họa vài câu, còn Mục Dương Trình lại rất biết hùa theo, thường xuyên làm ra mấy động tác khoa trương để thể hiện mình thật sự bị chọc cười. Một đứa lớn xác, một đứa đang tuổi ăn tuổi lớn, trò chuyện rất rôm rả.

May mà ba mẹ không có nhà nên không ai quản, nếu không thì hai người này chắc chắn bị bắt học lại nghi thức ăn uống.

Đợi đến khi cô giúp việc dọn dẹp xong bàn ăn thì cuộc gọi video của mẹ Hình cũng vừa đến.

Hai vợ chồng đã đi du lịch vòng quanh thế giới được ba tháng. Hiện giờ họ đang ở nước S bên kia địa cầu, lúc này bên đó vẫn còn là buổi sáng.

Từ khung cảnh phía sau có thể thấy họ đang ở bãi biển, trời xanh, mây trắng, nắng đẹp, gió nhẹ. Một khung cảnh hẹn hò đầy lãng mạn dành cho các cặp đôi. Cả hai cười rạng rỡ, hiển nhiên là rất tận hưởng cuộc sống về hưu.

“Mẹ ơi —— ba ơi ——.” Mục Dương Phúc kéo dài giọng làm nũng.

“Hai người còn bao lâu nữa mới về vậy? Con nhớ ba mẹ lắm luôn á ——”

“Bảo bối à!” Hình Huệ mỉm cười dịu dàng, “Ba mẹ cũng nhớ các con. Chắc phải đợi thêm ba tháng nữa nha, lúc con được nghỉ đông thì ba mẹ sẽ về nhà.”

“Lâu quá đi mất!” Mục Dương Phúc chu môi, nhỏ giọng than thở, “Hai người đi chơi không chịu dẫn con theo. Anh cả thì suốt ngày bận, chẳng có thời gian quan tâm con. Anh hai cũng toàn không ở nhà, một mình con đáng thương quá đi”

“Oan quá trời ơi! Anh chỉ thỉnh thoảng mới đi tham gia hoạt động câu lạc bộ thôi được không?" Mục Dương Trình vội vàng kêu oan.