Nam Phụ Không Làm Bàn Đạp

Quyển 1 - Chương 5: Công tử hào môn (5)

Đỗ Vân Tâm bị chặn họng, lòng chợt nghẹn lại. Cô bực bội cầm điện thoại lên định gọi cho ai đó nhưng khi mở nhật ký cuộc gọi, những chuyện xảy ra vào buổi sáng bỗng hiện lên trong đầu. Những lời cay nghiệt đó như những mũi kim đâm vào góc mềm yếu và mong manh nhất trong lòng cô.

Cuối cùng, cô lặng lẽ tắt màn hình, kéo chăn trùm kín đầu rồi rúc vào trong mà lặng lẽ nức nở.

##########

Là tổng tài của một tập đoàn lớn, khối lượng công việc hàng ngày của nguyên chủ rất nhiều. Khi Dương Diễm mở tập tài liệu đầu tiên, anh lập tức cảm thấy xa lạ. Dù có ký ức của nguyên chủ nhưng vẫn như có một lớp màng ngăn cách, khiến việc đọc hiểu trở nên khó khăn.

May mắn là cảm giác này chỉ xuất hiện lúc ban đầu. Khi ký ức dần hòa nhập, tốc độ xử lý công việc của Dương Diễm ngày càng nhanh hơn, thậm chí còn hoàn thành công việc trong thời gian ngắn hơn cả nguyên chủ.

Đặt tập tài liệu cuối cùng xuống, anh đứng dậy kéo rèm phía sau ra, nhìn qua khung cửa sổ sát đất, ngắm nhìn những tòa cao ốc bên ngoài. Trong lòng Dương Diễm càng thêm chắc chắn rằng trước đây mình không sống ở thế giới này hoặc bất kỳ thế giới nào tương tự.

Thế nhưng, ngoài ký ức của nguyên chủ, đầu óc anh vẫn trống rỗng. Anh không thể nhớ nổi bất cứ điều gì về thân thế hay quá khứ của mình.

Nếu là người khác rơi vào hoàn cảnh này, e rằng họ sẽ nôn nóng muốn tìm lại ký ức. Nhưng Dương Diễm lại không có chấp niệm ấy.

Nhớ cũng được, không nhớ cũng chẳng sao, dù sao anh vẫn đang ở đây, phía trước còn vô vàn ký ức đang chờ anh tạo dựng.

Sau khi gọi nội tuyến xác nhận với thư ký rằng hôm nay không còn lịch trình nào nữa, Dương Diễm khoác áo vest lên rồi sải bước rời khỏi công ty. Đã đến lúc đi thăm những người thân mà nguyên chủ luôn canh cánh trong lòng.

Trường trung học Phượng Dao là ngôi trường quý tộc tốt nhất ở thủ đô, học phí mỗi năm cao đến mức người bình thường nghe thấy cũng phải kinh ngạc. Những học sinh có thể theo học ở đây đều xuất thân từ gia đình giàu có hoặc quyền thế. Mỗi khi đến giờ tan học, bên ngoài cổng trường liền xuất hiện một hàng dài siêu xe chờ đón.

Mục Dương Phúc theo giờ tan học thường lệ bước ra khỏi cổng nhưng lại không thấy chiếc xe quen thuộc đâu. Khi cô đang thắc mắc và chuẩn bị gọi điện thoại, một người trông có vẻ quen mắt bất ngờ bước đến trước mặt.

“Tam tiểu thư” Người đàn ông cung kính nói.

“Hôm nay tiên sinh đích thân đến đón cô.”

Mục Dương Phúc không lập tức đi theo ông ta, ngược lại còn cảnh giác lùi về sau một bước.

Người đàn ông thấy cô nghi ngờ, vội vàng chỉ về phía chiếc xe đang đỗ. Từ cửa kính hạ xuống một nửa, lộ ra một gương mặt góc cạnh tuấn tú.

Mục Dương Phúc lập tức vui vẻ, vừa nhảy chân sáo vừa chạy đến, bám lấy cửa sổ xe, làm nũng: “Anh cả hôm nay sao lại nhớ tới đón em thế?”

Dương Diễm khẽ cười: “Có thời gian thì đến thôi. Còn không mau lên xe?”

Mục Dương Phúc lè lưỡi tinh nghịch với anh, sau đó quay lại nói với tài xế bằng giọng áy náy: “Cháu xin lỗi chú Vương, lúc nãy không nhận ra chú.”

“Tam tiểu thư khách sáo quá.” Tài xế Vương vội xua tay, tỏ ý không để bụng.

Thực ra trong lòng ông hiểu rất rõ, làm gì có chuyện tam tiểu thư không nhận ra ông? Rõ ràng là cô sợ ông có ý đồ xấu nên mới không chịu đi theo! Tiểu thư nhà giàu đúng là luôn có sự cảnh giác rất cao!

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trên đường về nhà. Mục Dương Phúc phát hiện hôm nay không chỉ có anh trai đích thân đến đón mình, mà còn mang theo loại bánh kem của tiệm X mà cô thích nhất!

“Anh cả, em yêu anh chết mất!” Mục Dương Phúc phấn khích ôm lấy Dương Diễm rồi vui vẻ hôn lên má anh một cái, sau đó vội vàng mở hộp bánh ra thưởng thức.

Vị chocolate thơm ngon hòa quyện cùng lớp kem tươi béo ngậy tan chảy trong miệng, bánh bông lan mềm mại với hương vị phong phú, khiến cô không kìm được mà nheo mắt lại, trông vô cùng mãn nguyện.

Đúng là dễ hài lòng thật. Dương Diễm nhìn cô một cái, thầm nghĩ trong lòng.

Bánh của tiệm X có kích thước khá nhỏ, dù Mục Dương Phúc ăn rất chậm rãi, trân trọng từng miếng một nhưng cũng nhanh chóng hết sạch. Cô luyến tiếc đặt chiếc nĩa nhỏ xuống, cảm thán: “Nếu có thêm một phần nữa thì tốt biết mấy.”

“Không sợ béo à?” Dương Diễm trêu chọc, rồi đưa cho Mục Dương Phúc một cốc nước ép.

Với tài lực của nhà Mục, đừng nói một phần bánh kem, ngay cả việc xây hẳn một tòa lâu đài bằng bánh cũng chẳng phải vấn đề. Lý do Dương Diễm chỉ mua một phần, chẳng qua là vì trong ký ức của anh, cô em gái này rất thích ăn nhưng lại sợ tăng cân nên không dám ăn nhiều.

“Đồ anh trai đáng ghét, em không thèm để ý đến anh nữa!” Mục Dương Phúc bị vạch trần tâm tư, cố tình làm bộ giận dỗi, như thể phải dỗ dành thật lâu mới chịu nguôi ngoai.