Còn bản thân nguyên chủ Mục Dương Diễm, sau khi chuyển kiếp, sẽ có vận khí và sức khỏe không được tốt, có lẽ phải trải qua vài kiếp luân hồi mới có thể bù đắp lại hồn lực đã mất.
Về phần nam nữ chính - những kẻ khiến Mục Dương Diễm sống những năm tháng nghèo khó rồi chết trong uất ức, nguyên chủ không có ý định báo thù họ. Dù họ là thủ phạm chính gây ra sự đau khổ của anh nhưng khi nhìn lại cuộc đời mình, nguyên chủ hiểu rằng bản thân cũng không hoàn toàn vô tội.
Nếu không phải vì quá mức tin người và ngạo mạn, dù đối phương có trăm ngàn kế mưu, Mục Dương Diễm cũng không dễ dàng mắc bẫy. Chính sự chủ quan của anh đã dẫn đến việc người cha vốn có thể hưởng tuổi già an nhàn lại chết sớm, mẹ thì đau khổ đến tiều tụy, cuối cùng cũng mất trong u uất.
Còn em trai và em gái, vốn có thể có tiền đồ rộng mở, lại vì anh mà cả đời chỉ có thể sống một cuộc sống bình thường, tầm thường.
(Cuộc đời 2 người đó phải tự chịu trách nhiệm chứ. Cùng lắm anh chỉ là người bỏ vốn ít hay nhiều giúp bọn họ mà thôi.)
Vì vậy, dù sau cơn giận họ đã xin lỗi nguyên chủ nhưng vì lòng hổ thẹn, Mục Dương Diễm luôn né tránh họ, khiến gia đình không bao giờ có thể quay lại những ngày tháng thân thiết như xưa.
Vì nguyên chủ không mong muốn trả thù nam nữ chính, Dương Diễm cũng không định làm những việc dư thừa. Ban đầu, anh dự định cả đời này sẽ không dây dưa gì với họ.
Thế nhưng, có lẽ do số phận đã an bài, thời điểm Dương Diễm đến quá trùng hợp, khiến anh không thể tránh khỏi việc có liên quan đến nữ chính.
Dù thế nào đi nữa, nếu bản thân không chủ động tìm nam nữ chính mà bọn họ vẫn dám xuất hiện trước mặt anh quấy rối thì đến lúc đó có chuyện gì xảy ra cũng đừng trách anh!
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Dương Diễm thì chiếc điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông.
Dương Diễm cầm lên nhìn, trên màn hình hiện lên số của tài xế riêng, khóe môi lập tức cong lên đầy thú vị.
Dương Diễm nhẹ nhàng lướt ngón tay qua màn hình để bắt máy. Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói cung kính:
“Mục tổng, tôi đã đưa cô gái đến bệnh viện rồi. Cô ấy không có gì nghiêm trọng, chỉ bị chấn động nhẹ, cần theo dõi hai ngày là có thể xuất viện.”
"Được, tôi biết rồi." Dương Diễm thản nhiên nói.
"Mục tổng, cô gái đó muốn đích thân xin lỗi anh..." Tài xế do dự nói
"Không cần đâu." Dương Diễm lạnh lùng ngắt lời anh ta, nói: "Dù cô gái đó tự lao ra đường mới gây ra tai nạn này nhưng xe của chúng ta cũng đã đâm vào cô ấy, người bị thương vẫn là cô ấy."
"Vâng, tôi hiểu rồi." Tài xế nhận ra sự thiếu kiên nhẫn của ông chủ, vội vàng đáp.
"Được rồi, xong việc thì về công ty chờ lệnh." Dương Diễm nói xong liền cúp máy.
Trong bệnh viện, tài xế cất điện thoại, giọng điệu không mấy tốt đẹp nói với cô gái trên giường bệnh: "Xong rồi, tổng giám đốc Mục cũng nói không cần cô xin lỗi. Dù sao theo luật giao thông, người đi bộ thường được ưu tiên hơn người lái xe. Tóm lại, chúng tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm."
"Xin lỗi, đều là do tôi tâm trạng không tốt, không chú ý nhìn đường." Đỗ Vân Tâm áy náy nói.
Gặp chuyện thế này, tài xế cũng thấy bực mình, không biết có ảnh hưởng đến công việc của mình không. Ban đầu anh còn định trách cô vài câu.
Nhưng nhìn thấy băng gạc dán trên trán cô, vẻ mặt đầy đáng thương, rốt cuộc cũng nuốt lại những lời cay nghiệt, chỉ khô khan dặn dò: "Sau này đi đường cẩn thận một chút, nói cho cùng, người bị đau vẫn là cô."
"Vâng, tôi nhất định sẽ không tái phạm nữa." Đỗ Vân Tâm chân thành nói.
Tài xế còn có công việc, không nói thêm gì, để lại số điện thoại bảo cô có gì cần thì liên lạc, sau đó vội vã rời đi.
Đợi khi anh ta đi xa, người phụ nữ trung niên trên giường bệnh bên cạnh mới tức tối nói: "Cô bé này, cô ngốc à? Rõ ràng là hắn ta lái xe đâm vào cô, sao cô lại quay sang xin lỗi?"
"Tôi nói này, cô phải cứng rắn một chút. Ngoài tiền viện phí, còn phải bắt hắn bồi thường tiền lương, tiền dinh dưỡng, tiền tổn thất tinh thần nữa. Nếu không, chẳng phải cô bị đâm oan uổng sao?" Người phụ nữ trung niên tỏ vẻ tiếc nuối.
"Chuyện này vốn là lỗi của tôi." Đỗ Vân Tâm nhẹ giọng giải thích.
"Nếu không phải tôi không chú ý nhìn đường, cũng sẽ không xảy ra tai nạn này. Anh tài xế đã trả tiền viện phí cho tôi, tôi đã rất biết ơn rồi."
"Cô quan tâm làm gì?" Người phụ nữ trung niên bĩu môi.
"Tóm lại bị đâm là cô, cô cứ làm ầm lên, đòi lại hết tổn thất, dù sao nhà giàu cũng chẳng tiếc mấy đồng lẻ đó..."
"Thôi đi, dì à." Đỗ Vân Tâm thấy bà càng nói càng quá đáng, không nhịn được ngắt lời.
"Những chuyện trái lương tâm thế này, tôi không làm được."
"Hừ!" Người phụ nữ trung niên khinh bỉ nhìn cô một cái, mạnh tay kéo rèm ngăn giữa hai người: “Giả thanh cao!”