Nam Phụ Không Làm Bàn Đạp

Quyển 1 - Chương 9: Công tử hào môn (9)

“Tổng giám đốc Mục, thật xin lỗi vì lần trước tôi không chú ý tình hình nên đã đâm vào xe của ngài.”

Dương Diễm giả vờ ngạc nhiên hỏi:

“Cô nói chuyện gì vậy?”

“Chắc khoảng một tháng trước, tôi không để ý nên lao thẳng ra đường, vô tình va chạm với xe của ngài. Chính tài xế Vương đã đưa tôi vào viện.” Đỗ Vân Tâm áy náy nói.

“Thật sự xin lỗi. Tôi luôn muốn gặp ngài để nói lời xin lỗi trực tiếp nhưng ngài quá bận rộn công việc, không có thời gian.”

“Ồ, thì ra là chuyện đó.”

Dương Diễm như thể vừa nhớ ra rồi thản nhiên nói. “Theo luật giao thông, lần đó bên chúng tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Cô không cần phải xin lỗi.”

Đỗ Vân Tâm với vẻ mặt chân thành nói:

“Mặc dù theo luật pháp là như vậy nhưng thực tế là lỗi hoàn toàn do tôi bất cẩn. Vì thế, tôi vẫn muốn thành thật xin lỗi!”

“Được rồi, tôi nhận lời xin lỗi của cô.” Dương Diễm có chút mất kiên nhẫn, nói:

“Bây giờ có thể ra ngoài được chưa? Tôi cần bắt đầu làm việc.”

“Vâng, vâng, thật xin lỗi vì đã làm phiền ngài.” Đỗ Vân Tâm luống cuống nói rồi vội vàng theo mọi người lui ra ngoài.

Khi cả nhóm người rời khỏi văn phòng tổng giám đốc và đến khu vực thư ký, trưởng thư ký mặt mày không mấy vui vẻ, nghiêm nghị bắt đầu cảnh cáo:

“Công việc của chúng ta là hỗ trợ tổng giám đốc xử lý các công việc thường nhật. Mỗi nhiệm vụ đều liên quan đến hoạt động bình thường của công ty. Nhất định phải cẩn thận, không được mắc lỗi. Ai lơ đễnh, cẩu thả thì không thể ở lại đây. Mọi người đã rõ chưa?”

“Rõ rồi ạ.” Năm nhân viên mới đồng thanh trả lời nghiêm túc.

“Còn nữa.” trưởng thư ký liếc nhìn Đỗ Vân Tâm, như có ẩn ý nói:

“Ở công ty chỉ được bàn công việc, không được làm những chuyện không liên quan.”

“Rõ!” Bốn người còn lại lớn tiếng đáp lời, chỉ có Đỗ Vân Tâm giọng nhỏ như muỗi, cảm giác mặt nóng ran.

Sau đó, những người khác nhanh chóng ra ngoài bắt đầu công việc của mình, chỉ còn lại mấy người mới ở lại để làm quen quy trình làm việc.

Đợi mọi người đi hết, một cô gái có vẻ ngoài bình thường bật cười khẩy, mỉa mai:

“Có người tự cho là có chút nhan sắc thì không biết trời cao đất dày, mơ tưởng thu hút sự chú ý của tổng giám đốc Mục. Cuối cùng lại bị mắng cho một trận. Đúng là ‘mất cả chì lẫn chài’!”

“Cô nói gì vậy?” Đỗ Vân Tâm giận dữ đứng bật dậy.

“Tôi chỉ đơn thuần xin lỗi cho hành động sai trái của mình.Sao qua miệng cô lại trở nên bẩn thỉu như vậy?”

“Tâm tư cô bẩn thỉu còn không cho người ta nói sao?” Cô gái kia không chịu lép vế.

“Nói gì mà xin lỗi, chẳng phải muốn mượn cớ để kéo gần quan hệ với tổng giám đốc sao? Tiếc thật, tổng giám đốc Mục không ngu, chẳng cho cô cơ hội!”

“Cô nói bậy!” Đỗ Vân Tâm tức đến đỏ cả mắt.

“Tôi hoàn toàn không có suy nghĩ đó, chỉ là đơn thuần muốn xin lỗi thôi.”

“Có hay không trong lòng cô tự biết rõ!” Cô gái kia lườm một cái đầy khinh bỉ.

“Cô—” Đỗ Vân Tâm không thể cãi lại, chỉ đành nói:

“Cái gọi là ‘trong sạch thì không sợ bóng nghiêng’, tôi không rảnh đôi co với cô!”

“Hứ—” Cô gái còn định nói tiếp, nhưng người bên cạnh đã vội kéo lại, khuyên can:

“Bớt nói hai câu đi, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, bị người khác nghe thấy thì không hay đâu.”

(Cái này mình nói thẳng. Đỗ Vân Tâm thể hiện không khác gì một đứa trà xanh chính hiệu. Miệng thì nói không phải vậy nhưng hành vi lại cho người khác thấy là như thế.

Thứ nhất, chuyện xin lỗi là chuyện riêng, đang trong giờ và nơi làm việc mà lại lôi chuyện cá nhân vô là không đúng.

Thứ hai, mọi người đều đang cạnh tranh nhau để được trở thành nhân viên chính thức. Tự dưng thể hiện sự quen biết với sếp lớn, không khác nào bắt người khác về sau phải ưu ái mình.

Thứ ba, người gây ra tai nạn là bác tài xế, không phải người ngồi sau tay lái - Dương Diễm và cũng đã thể hiện việc này nên chấm dứt, không nhắc lại từ khi bồi thường thiệt hại cho Đỗ Vân Tâm ở bệnh viện. Nhưng Đỗ Vân Tâm nhắc đi nhắc lại chỉ làm người khác có cảm giác muốn dây dưa không dứt.)

Tập đoàn Mục thị không phải là nơi dễ vào. Lý Tiểu Lộ cũng không muốn vì một con “trà xanh” mà đánh mất công việc mình đã phải vượt qua bao vòng tuyển chọn mới có được nên hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì thêm.

“Cảm ơn.” Đỗ Vân Tâm khẽ nói lời cảm ơn với cô gái tóc dài đã ngăn cản.

“Không cần cảm ơn tôi. Tôi không phải giúp cô đâu, chỉ là không muốn ảnh hưởng đến bản thân mình thôi.” Cô gái tóc dài lạnh nhạt nói. “Dù gì chúng ta cũng là người cùng đợt vào công ty, nếu ầm ĩ quá thì có khi lại bị đánh giá thấp.”

Tuy không nói ra lời chỉ trích nhưng ý trong lời cô gái tóc dài cũng không khác gì những gì cô gái ban nãy đã nói, đều trách Đỗ Vân Tâm làm chuyện thừa thãi.