Diễn Xuất Của Sủng Phi

Chương 17: Tần Vọng nổi giận

“Giải thích cái gì? Ngươi còn muốn giải thích cái gì?"

Tần Vọng vừa thấy nữ tử bên cạnh Tô Lăng, sắc mặt lập tức sa sầm, cảm giác trời đất trước mắt như tối lại. Ông ta thở hổn hển:

“Ngươi không cần giải thích gì hết. Hiện tại, lập tức, trả người về ngay!”

Tô Lăng nhìn Tần Vọng đang nổi giận đùng đùng, vẫn bình tĩnh đáp:

“Tứ cô nương là người có phẩm hạnh cao nhã, nếu không phải vì năm xưa gia đình gặp biến cố, cũng không đến mức phải bán nghệ nơi Khánh Phong lâu...”

Tần Vọng cắt ngang, giận dữ:

“A Lăng, vậy thì sao? Cho dù thân thế đáng thương thì sao? Người đáng thương trên đời này nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi định mang về nhà hết? Ngươi có biết hành động bốc đồng hiếu thắng của ngươi hôm nay có thể gây tai họa cho Tần gia sau này hay không?”

Nghe vậy, Tô Lăng chậm rãi cất lời:

“Vậy năm đó, vì sao phụ thân chỉ bởi một thoáng không đành lòng, lại mang người khác về phủ?”

Lời vừa dứt, sắc mặt Khương Lam Nguyệt đang đứng ngoài cửa lập tức tái mét.

Người khác này…

Chính là chỉ Khương Lam Nguyệt có "thân thế bất hạnh".

Tần Vọng nghẹn lời.

Dù Tô Lăng nói đúng, nhưng trong mắt Tần Vọng, cha là cha, con là con. Ông ta chỉ trích ngươi thì được, nhưng ngươi dám chỉ trích ông ta thì là ngỗ nghịch trưởng bối.

Ông ta tức đến nỗi đi quanh phòng mấy vòng, vừa định giơ tay gọi gã sai vặt, thì Khương Lam Nguyệt đã đỏ mắt chạy đến, “Lão gia, xin đừng tức giận.”

Tần Vọng lạnh lùng: “Ngươi tới làm gì? Đừng có nói đỡ cho nó nữa! Dù ngươi có nói rách môi nó cũng chẳng biết ơn đâu!”

Khương Lam Nguyệt "ào" một cái đã chảy nước mắt như mưa, “Lão gia, đại cô nương còn nhỏ tuổi, tâm tính chưa vững, nhất thời bị người ta mê hoặc cũng là chuyện dễ hiểu. Con trẻ chưa trải sự đời, sao thấu được công ơn cha mẹ, ngài đừng giận nữa mà.”

“Mười sáu tuổi mà còn nhỏ? Vậy đến bao giờ nó mới lớn? Cứ cái tính khí này mà vào cung tuyển tú, đừng nói là mất mũ cánh chuồn, e rằng đến cái đầu ta cũng không giữ nổi! Đã vậy, chẳng thà để Dung nhi tiến cung!”

Khương Lam Nguyệt vừa lau nước mắt vừa khuyên nhủ:

“Lão gia đừng nói lời ấy, đích thứ có khác, lỡ bị người ngoài nghe được thì không hay.”

Tô Lăng lẳng lặng nhìn Khương Lam Nguyệt, chợt hiểu vì sao Ôn Song Hoa và Tần Lăng lại nổi điên như thế.

Nàng không nhìn được nữa, thẳng thừng lên tiếng:

“Tứ cô nương tinh thông cầm kỳ thư họa, ta mời nàng về là để giúp ta chuẩn bị cho kỳ tuyển tú.”

Tần Vọng tức đến cười lạnh:

“Ta mời bao nhiêu tiên sinh về dạy ngươi đều không chịu học, giờ đổi sang một ca cơ thì chịu học?”

Tần đại cô nương và Tần Vọng xưa nay như nước với lửa, lúc nào cũng đối chọi với ông ta.