Diễn Xuất Của Sủng Phi

Chương 16: Thỉnh giáo

Một nữ tử lại bỏ ra tám trăm lượng bạc để chuộc ca cơ về phủ, thực là chuyện hiếm thấy.

Sự việc xảy ra tại Khánh Phong lâu hôm ấy, chẳng mấy chốc đã khiến dư luận dậy sóng xôn xao.

Người thì nói nàng hành hiệp trượng nghĩa. Kẻ lại cho rằng sở thích của nhà quan lại quyền quý xưa nay luôn khó đoán định. Vung tiền như rác cũng thế, làm việc chính nghĩa cũng vậy, nhiều khi chỉ là nổi hứng nhất thời.

Nổi hứng?

Ban đầu, Tứ Nguyệt cũng đã nghĩ vậy.

Cho đến khi nàng ấy biết, Tô Lăng thực sự đã dùng toàn bộ tài sản riêng để chuộc mình, thì biểu cảm trên mặt nàng ấy chợt sững lại.

Mây đen cuồn cuộn kéo đến, che mờ ánh trăng le lói.

Tô Lăng ngồi trên chiếc ghế tròn, Tứ Nguyệt đứng giữa gian phòng.

Phải mất một lúc lâu, nàng ấy mới nhẹ giọng nói: “Xem ra hành động hôm nay của cô nương, không phải chỉ là nổi hứng nhất thời.”

Tô Lăng gật đầu, thản nhiên đáp: “Phải.”

Tứ Nguyệt chậm rãi nói:

“Tứ Nguyệt chỉ là một ca cơ nơi lầu son gác tía, ngoài hát hí cũng chỉ biết vài điệu múa làm vừa lòng nam nhân. Không biết cô nương chuộc ta về là có ý muốn gì?”

Tô Lăng đáp:

“Tứ cô nương am hiểu cầm kỳ thư họa, diễn xướng lại xuất sắc, cớ sao tự xem nhẹ bản thân. Hôm nay ta mời Tứ cô nương đến phủ chỉ vì muốn thỉnh giáo đôi điều.”

“Thỉnh giáo?”

Tứ Nguyệt cười nhẹ:

“Cô nương là tiểu thư nhà quan, nếu muốn đàm luận phong nhã, chi bằng tìm những vị tiên sinh danh tiếng. Huống hồ, kỳ tuyển tú đang đến gần, trong kinh thành có không biết bao nhiêu nữ tử tài hoa giỏi cầm giỏi họa, cớ chi...”

Nói đến đây, Tứ Nguyệt khựng lại.

Tần Lăng là trưởng nữ phủ Thái Sử Lệnh, nay tuổi vừa tròn mười sáu.

“Tần cô nương sắp tiến cung dự tuyển?”

“Phải,” Tô Lăng chậm rãi đứng lên, đồng thời trao khế ước bán thân của Tứ Nguyệt vào tay nàng ấy, nhẹ nhàng nói:

“Thứ ta muốn học, chỉ có Tứ cô nương mới dạy được. Xem như đây là học phí.”

---

Chuyện Tô Lăng dùng tám trăm lượng bạc chuộc ca cơ chẳng mấy chốc đã truyền tới tai Tần Vọng.

Tần Vọng tức đến run tay. Ông ta phất tay áo dài, xông thẳng vào viện của Tô Lăng.

Cánh cửa “rầm” một tiếng bật mở.

“Ta thật sự quá coi thường ngươi! Tám trăm lượng... Ngươi là tiểu thư khuê các, mà lại bỏ ra tám trăm lượng mua một ca cơ về! Ngươi xem Tần phủ là gì? Là thanh lâu kỹ viện sao? Mà ai ngươi cũng dám mang về nhà!"

Vừa nói, Tần Vọng vừa ôm ngực thở gấp.

Tô Lăng đứng dậy, điềm đạm nói: “Phụ thân liệu có thể để ta giải thích một lời?”