Diễn Xuất Của Sủng Phi

Chương 15: Đấu giá

Tô Lăng không cần suy nghĩ, lập tức đáp: “Một trăm lượng.”

Tuy nhà họ Tần không phải danh môn vọng tộc, nhưng Ôn gia lại là nhà giàu nức tiếng. Nhất là từ sau khi Tần Tuy Chi tiếp quản sản nghiệp Ôn gia, hắn còn mở rộng kinh doanh từ Thiên An tới Hà Nam, gia sản càng thêm hùng hậu. Ngày thường cũng không tiếc tiền chu cấp cho Tần Lăng.

Nàng tính sơ qua tài sản trong tay Tần Lăng, không quá nhiều, nhưng vẫn có thể gom được tám trăm lượng.

Tuy nhiên, tám trăm lượng lại là một con số lưng chừng. Nàng có thể gom được thì con trai Giang Trình Viễn cũng có thể.

Giang Mậu thấy nàng không nể mặt mũi, thì chống nạnh hừ một tiếng, tăng giá: “Hai trăm lượng.”

Tô Lăng lập tức tiếp lời: “Bốn trăm lượng.”

Lời vừa dứt, cả Khánh Phong lâu lập tức sôi trào. Tiếng xôn xao vang khắp nơi.

Sắc mặt Giang Mậu tái mét. Hắn siết chặt nắm tay, lạnh giọng: “Năm trăm lượng.”

Thấy hắn không dám nâng giá gấp đôi, Tô Lăng đã biết giới hạn của hắn. Nàng mỉm cười: “Tám trăm lượng.”

Giang Mậu toát mồ hôi lạnh, một giọt dài trượt xuống từ thái dương. Hắn không còn giữ nổi bình tĩnh, lớn tiếng gắt: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Hắn thấy hai nha hoàn đi phía sau Tô Lăng toàn là dưa vẹo táo nứt, chẳng có vẻ gì là đi ra từ gia đình quyền quý.

Nhưng nếu Tô Lăng không phải quý nữ nhà cao cửa rộng, thì phong thái của nàng lại quá mức tự tin.

Tô Lăng thong thả đáp lời, giọng đều đều:

“Nhìn tư thế của Giang công tử, chẳng lẽ muốn động thủ? Nếu hôm nay thật sự gây náo loạn, chỉ e lệnh tôn sẽ phải đích thân dẫn công tử đến phủ Tiết đại nhân uống trà đấy.”

Tiết đại nhân chính là Hình bộ Thượng thư Tiết Tương Dương, cũng là anh ruột của đương kim Tiết phi nương nương.

“Ngươi họ Tiết? Là tiểu thư nào trong Tiết phủ?”

Tô Lăng không đáp, mà nghiêng đầu hỏi lại:

“Tứ Nguyệt cô nương vẫn còn đứng đây. Công tử có muốn tiếp tục đấu giá không?”

Thấy tình hình này, Giang Mậu đã không dám nâng giá thêm nữa. Hoặc cũng có lẽ, hắn không cho rằng một cô đào hát đáng giá tám trăm lượng bạc.

Hắn cau mày nói: “Một cô nương như ngươi, bỏ ra tám trăm lượng mua một con hát làm chi!”

“Ngươi là mua, còn ta thì không. Hôm nay đi hay ở, tất cả là do nàng tự quyết.”

Câu nói nhẹ nhàng, lại mang khí chất hiệp nghĩa như gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.

Nói rồi, Tô Lăng bước đến trước mặt Tứ Nguyệt, vén nhẹ một góc rèm che mặt, dịu giọng hỏi:

“Tứ cô nương, có muốn đi theo ta không?”