“Ngu nương, ngươi ra giá đi, Tứ cô nương này, ta nhất định muốn!”
Ngu nương cười nói:
“Tứ cô nương chỉ bán nghệ, không bán thân. Hôm nay nàng ấy chỉ đến Khánh Phong lâu hát kiếm miếng cơm. Giang công tử cần gì phải khó xử một cô nương. Nếu công tử muốn tri kỷ, chẳng bằng tìm người trong thanh lâu.”
“Lại nói, cho dù thực sự ra giá, chỉ sợ ngài cũng chưa chắc trả nổi.”
Tô Lăng khẽ nhíu mày.
Giang nào, Khương nào?
Là Giang của Hộ Bộ thị lang Giang Trình Viễn? Hay là Khương của Lễ Bộ thượng thư Khương Trung Đình?
Nam nhân nọ cười lớn:
“Cha ta chính là Hộ Bộ thị lang Giang Trình Viễn, ta là Giang Mậu, sao lại không có tiền? Ra giá đi!”
À, thật đúng là Giang-không-có-tiền.
Tô Lăng cười nhạt. Thầm nghĩ với cái tính keo kiệt của cha ngươi, ngươi mà có tiền mới là lạ.
Giang Trình Viễn nổi tiếng là thần giữ của vắt cổ chày ra nước ở Hộ bộ. Ngày thường, ông ta cũng không ít lần đắc tội với người trong triều vì tính cách keo kiệt.
Từng có người nhìn chằm chằm sổ sách của Giang gia để tìm cơ hội bắt lỗi, nhưng Giang Trình Viễn hoàn toàn trong sạch, không tham ô một đồng một cắc nào.
Tô Lăng nghiêng đầu, liếc qua Tứ Nguyệt cô nương đang lã chã chực khóc bên cạnh.
Nàng đột nhiên cảm thấy, thời cơ Giang Mậu xuất hiện rất đúng lúc.
Ngu nương mỉm cười nói:
“Thật xin lỗi Giang công tử, hôm nay trừ khi Tứ cô nương gật đầu, bằng không Ngu nương không thể tự tiện quyết định.”
“Người đâu, phong tỏa Khánh Phong lâu cho ta.” Giang Mậu giận dữ nói: “Hôm nay ta nhất định phải có được nàng. Ngươi khỏi cần nói ta cướp người của Khánh Phong lâu, ta trả tiền cho ngươi, chắc chắn chỉ nhiều không ít.”
“Khoan đã.”
Tô Lăng bước lên một bước nói: “Giang công tử hà tất phải nóng nảy như vậy. Nếu ngươi có thể ra giá, thì ta cũng có thể trả giá. Nếu giá của ngươi cao hơn ta, ta lập tức nhường; còn nếu ngược lại, thì ngươi và những người phía sau ngươi, đều phải đi.”
Giang Mậu nheo mắt nhìn mũ có rèm của Tô Lăng, hất cằm hỏi: “Ngươi là ai? Con nhà nào mà dám đứng đây nói chuyện quy củ với ta?”
Tô Lăng thong thả ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bàn tay mảnh mai đặt hờ lên đầu gối, thái độ ung dung điềm tĩnh:
“Giang công tử không cần biết ta là ai. Đã đấu giá, thì cứ lấy bạc ra nói chuyện. Ngươi ra giá đi.”
Giang Mậu liếc mắt nhìn đám giang hồ nghĩa sĩ đang khoanh tay đứng xung quanh, hừ lạnh một tiếng:
“Được, được, đấu thì đấu. Năm mươi lượng!”
Với mức bổng lộc hiện tại của Đại Chu, năm mươi lượng bạc đủ để cưới hai tiểu thϊếp đàng hoàng. Ra giá như thế, cũng không phải thấp.