Hôm qua hắn đưa nàng đến xin lỗi phụ thân, thực ra không đơn giản chỉ vì một chữ "hiếu", mà còn có lý do khác hắn không nói ra.
Hắn đã từng lập lời thề, đời này sẽ không thi khoa cử làm quan. Nếu nàng thật sự vào cung, thì ngoài tiền tài, hắn chẳng thể cho nàng được gì cả.
Người mà nàng có thể dựa vào, chỉ có Tần Vọng.
Tần Tuy Chi ở lại chơi với Tô Lăng ba ngày. Trước khi rời đi, hắn không quên dặn đi dặn lại:
“Sau khi huynh đi, muội tuyệt đối không được gặp lại Chu Trạch.”
Tô Lăng liên tục gật đầu: “Biết rồi, biết rồi, muội hiểu mà.”
Tần Tuy Chi ừ một tiếng: “Vậy tháng sau huynh lại về.”
---
Tần phủ – Bắc uyển.
Sương mờ che trăng, lá cây xào xạc trong gió.
Khương Lam Nguyệt ngồi trên ghế tròn, cúi đầu tháo khuyên tai, thì thầm hỏi lão ma ma bên cạnh:
“Đại cô nương mấy hôm nay rốt cuộc đang làm gì? Bên Chu gia có tin tức gì không?”
Lão ma ma nhỏ giọng đáp:
“Chu công tử nói dạo này đại cô nương không còn gửi thư qua đó nữa.”
Khương Lam Nguyệt nhíu mày:
“Kỳ lạ thật. Chẳng lẽ chết hụt một lần liền đổi tính thật sao?”
Lão ma ma cười nói:
“Theo nô tỳ thấy thì nàng vẫn là bản tính khó dời. Phu nhân có biết, mấy ngày nay đại công tử dẫn nàng đi đâu không?”
Khương Lam Nguyệt nhướng mày hỏi: “Đi đâu?”
Lão ma ma đáp: “Là Khánh Phong lâu. Lại nói đại cô nương đúng là thú vị, dường như từ khi sinh ra đã không chịu sống yên phận. Một cô nương mà cứ chạy tới Khánh Phong lâu, thì có thể có chuyện tốt gì? Thế mà đại công tử lại cứ dung túng nàng.”
Khương Lam Nguyệt cười lạnh:
“Không phải từ nhỏ đã thế sao? Tần Lăng muốn vầng trăng trên trời, Tần Tuy Chi cũng tìm cách hái về cho nàng. Còn Dung nhi con ta, nếu ta không giành lấy cho nó, thì con bé chẳng có gì cả.”
Lão ma ma lại hỏi: “Chuyện này, có nên bẩm báo cho lão gia không?”
“Không cần.” Khương Lam Nguyệt giơ ba ngón tay, “Tần Tuy Chi đi rồi, không quá ba ngày, tự nàng sẽ lại gây chuyện. Đến lúc đó để chính miệng nàng thừa nhận, chẳng phải càng hay sao?”
Chỉ là, chính Khương Lam Nguyệt cũng không ngờ, điều mà ả chờ mong, Tô Lăng chỉ mất chưa đến một ngày đã làm ra.
Sau khi Tần Tuy Chi trở về Thiên An, Tần Vọng mỗi ngày đều phải lên triều, Khương Lam Nguyệt thì không thể quản được nàng. Thế là sáng sớm hôm sau, Tô Lăng dẫn theo nha hoàn, gã sai vặt đi thẳng tới Khánh Phong lâu.
Nào ngờ vừa bước vào, nàng đã thấy Khánh Phong lâu đang loạn cả lên.