Diễn Xuất Của Sủng Phi

Chương 12: Kỹ năng diễn xuất

Hai ngày nay, chớ nói người ngoài, ngay cả Tần Tuy Chi cũng không ít lần ngỡ ngàng thốt lên rằng nàng như thay đổi thành người khác.

Tần gia thì không nói làm gì. Dù họ cảm thấy lạ kỳ cũng chưa đến mức nghi ngờ thân phận nàng.

Nhưng trong cung thì lại khác.

Dáng vẻ, giọng nói, chữ viết, từng thói quen nhỏ nhất của nàng đều có thể trở thành dấu hiệu lộ tẩy, một ngày nào đó sẽ thành tai họa.

Nếu nàng mang gương mặt này vào cung, có thể lừa được người khác, nhưng còn Tiêu Duật thì sao? Với lòng dạ thâm trầm như hắn, thời gian dài trôi qua, làm sao nàng có thể đảm bảo không để lộ bất kỳ sơ hở nào?

Trong cung, ai nấy đều là cáo già. Đừng nói nàng không phải Tần Lăng thật sự, cho dù Tần đại cô nương vẫn còn sống, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng đủ để kẻ khác dùng chiêu gϊếŧ người không dao, gán cho nàng tội danh yêu nữ.

Nếu một người đã hoán hồn đổi xác để sống lại, vậy chẳng khác gì yêu ma quỷ quái, thiên hạ sao có thể dung tha?

Đến lúc đó, nàng phải làm sao?

Tô Lăng còn đang mải suy nghĩ, thì chợt nghe tiếng cổ nhạc chậm rãi vang lên.

Bốn bề hương khói lượn lờ, trong màn sương mờ ảo, một bàn tay trắng muốt vươn qua rèm lụa, tạo thành thế tay hoa lan mềm mại.

Ngay sau đó, một nữ tử mặc váy đỏ thêu chỉ vàng, đầu đội mũ cài bạc khảm ngọc, tay cầm quạt che mặt, từng bước nhẹ nhàng đi về phía sân khấu.

Tô Lăng cúi đầu nhìn thoáng qua kịch bản.

Vân Đài Truyện.

Nội dung kể về một tiểu thư Hầu phủ sa cơ lỡ vận, vì mưu sinh mà phải đến thanh lâu bán nghệ.

Tô Lăng chống cằm, ánh mắt dõi theo người biểu diễn.

Ban đầu nàng chỉ định xem cho vui, nhưng chẳng mấy chốc đã bị cuốn vào câu chuyện.

Tô Lăng chưa từng gặp nữ tử nào như thế. Dung mạo thần thái không có gì nổi bật, vậy mà lại có thể quyến rũ đến tận xương. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều mang nét phong tình, buồn vui giận hờn đều tự nhiên đến nao lòng.

Khi nàng khoác lên mình tơ vàng sợi đỏ, nơi đó là thanh lâu kỹ viện.

Khi nàng vận y phục lăng la tơ lụa, nơi đó là dinh thự quyền quý.

Một cái ngoái đầu, một nụ cười khẽ, hay chỉ một lần cúi đầu đã lã chã rơi lệ.

Tô Lăng gõ ngón tay lên mặt bàn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhè nhẹ.

Vị Tứ Nguyệt cô nương này, quả là một nhan sắc tuyệt vời.

Tần Tuy Chi thấy nàng xem chăm chú, trong lòng thầm nghĩ: “Với tính tình ham chơi như nàng, nếu thật sự vào cung, không biết tương lai sẽ ra sao.”

Nghĩ đến đây, Tần Tuy Chi siết chặt tay.