Diễn Xuất Của Sủng Phi

Chương 11: Ngu Bách Khởi

Tô Lăng đi theo Tần Tuy Chi vào cửa chính.

Đại chưởng quầy Khánh Phong lâu - Ngu Bách Khởi - thấy người tới, thì âm thầm đánh giá một phen.

Phần lớn quyền quý có uy tín danh dự trong kinh thành, nàng ta đều từng gặp. Nhưng vị công tử trước mắt, nhìn ăn mặc không giống vương công quý tộc, nhưng xem phẩm mạo cũng không giống kẻ tầm thường. Nàng ta kết luận, đây hoặc là con nhà phú thương, hoặc là vừa tới kinh thành không lâu.

Ngu chưởng quầy hơi híp mắt, tiếp tục đánh giá vị cô nương phía sau hắn.

Thân khoác la y màu ngọc sáng, tai đeo hoa tai ngọc bích xa xỉ, cho dù nàng đội mũ có rèm cũng không che được vẻ kiều diễm tuyệt sắc.

Chỉ là khí chất trên người nàng, khiến Ngu chưởng quầy cứ cảm thấy có vài phần quen thuộc, nhưng lại nghĩ mãi không ra.

Nhìn cử chỉ giữa hai người, Ngu nương đoán họ là huynh muội.

Ngu nương mỉm cười bước tới nói: “Hai vị có phải đến nghe diễn?”

Tần Tuy Chi gật đầu, “Phải.”

Ngu nương cong môi cười, “Vậy xin mời vào.”

Rồi Ngu nương chuyện trò với hai huynh muội: “Hai vị tới vừa khéo, hôm nay là buổi biểu diễn của Tứ Nguyệt cô nương, nàng ấy chính là diễn viên nổi danh từ phủ Quảng Châu đưa tới. Không chỉ có nhan sắc động lòng người, mà cầm kỳ thư họa cũng đều tinh thông.”

Tô Lăng mỉm cười hỏi: “Không biết khi nào bắt đầu?”

Ngu nương đáp: “Khoảng mười lăm phút nữa.”

Tô Lăng lại hỏi: “Có lời kịch để xem không?”

Ngu nương gật đầu: “Dĩ nhiên là có, một lát nữa sẽ mang tới cho cô nương.”

Ngu nương là người quanh năm tiếp xúc với nam nhân, hai chữ phong tình gần như đã khắc trong xương cốt. Nàng ta thấy Tần Tuy Chi dung mạo ưa nhìn lại đoan chính nghiêm túc, không khỏi cười đùa một câu:

“Cô nương Tứ Nguyệt nhà chúng ta bán nghệ không bán thân, lát nữa nếu công tử có yêu thích, cũng chớ vung tiền như rác nha.”

Chỉ một câu đã làm vị lang quân chưa lập gia đình như Tần Tuy Chi đỏ cả vành tai.

Tô Lăng nhịn không được, bật cười thành tiếng.

Chờ Ngu nương rời đi, Tần Tuy Chi lườm nàng một cái, nói:

“Nhìn dáng vẻ muội thành thạo như thế, có phải từng lén huynh đến đây rồi không?”

Lời vừa dứt, Tô Lăng đã vội vàng lắc đầu.

Nhưng trong lòng nàng lại không khỏi giật mình hoảng hốt.

Từ sau khi tỉnh lại, không biết đã là lần thứ mấy nàng có loại cảm giác này.

Dù nàng đã cố gắng bắt chước mọi thói quen của Tần Lăng trong ký ức, nhưng những cảm xúc lộ ra trong vô thức lại khó có thể che giấu.