Tần Vọng bảo nàng làm gì, nàng tất sẽ làm ngược lại. Nên mới dẫn tới tài học nông cạn, ngoại trừ biết vài khúc đàn, thì có thể nói là một trời một vực so với Tần Dung mà Khương Lam Nguyệt sinh ra.
Tô Lăng nghiêm giọng:
“Nếu phụ thân không tin, vậy hãy cho ta thời hạn nửa tháng. Nửa tháng sau, phụ thân có thể đích thân khảo sát tài học và lễ nghi cung đình của ta. Nếu không có tiến bộ, nữ nhi tuyệt đối không oán trách một lời, mọi chuyện đều nghe theo sắp đặt của phụ thân.”
Khương Lam Nguyệt thoáng nhíu mày nhìn Tô Lăng.
Tần Vọng nghe nàng nói vậy, ánh mắt thay đổi, trầm giọng nói:
“Được. Nhớ kỹ lời ngươi hôm nay. Nửa tháng sau, nếu ngươi vẫn là bộ dạng như trước, thì người này nhất định phải đi!”
Tô Lăng gật đầu: “Tất nhiên là vậy.”
Sau khi Tần Vọng và Khương Lam Nguyệt rời khỏi, Tứ Nguyệt vội vàng nói:
“Tần cô nương, cầm kỳ thư họa thì Tứ Nguyệt nguyện dốc lòng truyền thụ, nhưng về lễ nghi trong cung, ta thật sự không hề hiểu biết.”
“Không sao.”
Đối với Tô Lăng, lễ nghi trong cung thực sự không cần phải học. Dù sao, mỗi một điều lệ đều do chính nàng từng sàng chọn ra.
Tô Lăng chuyển chủ đề, hỏi: “Tứ cô nương ban nãy có thấy vị Khương di nương kia không?”
Tứ Nguyệt gật đầu: "Có thấy."
Tô Lăng mỉm cười:
“Vậy chi bằng dạy ta bản lĩnh có thể rơi lệ trong nháy mắt trước đã, thế nào?”
Nghe vậy, Tứ Nguyệt không khỏi bật cười, "Vậy... Chẳng hay Tần cô nương có chịu nổi khổ cực của nghề hát xướng?"
Tô Lăng gật đầu: “Ngươi cứ việc dạy.”
Tô Lăng đương nhiên hiểu rõ đạo lý "một phút huy hoàng trên sân khấu, mười năm khổ luyện trong cánh gà". Sở dĩ nàng nói vậy cũng chỉ là trêu ghẹo.
Nàng hoàn toàn không ngờ, trên đời lại có cả thứ gọi là dầu kích lệ.
Tứ Nguyệt lấy ra một lọ sứ màu nâu, giải thích:
“Đây là dầu kích lệ. Tứ Nguyệt xuất thân ngựa gầy, từng bị bán qua tay bốn lần mới gặp được sư phụ, rồi học được chút bản lĩnh mưu sinh. Vậy nên dù không có thứ này, chỉ cần ngẫm lại đời mình cũng có thể rơi lệ. Nhưng Tần cô nương là quý nữ, từ nhỏ sống trong nhung lụa, chắc hẳn chưa từng phải chịu gian khổ gì. Chi bằng thử xem thứ này? Chỉ cần chấm một chút rồi bôi vào khóe mắt là được.”
Tô Lăng đưa tay chấm một ít, vừa chạm đến mí mắt, nước mắt đã tuôn rơi như đê vỡ.
Tứ Nguyệt đưa gương đồng tới trước mặt nàng, “Tần cô nương nhìn thử xem?”
Vừa xem, đồng tử của Tô Lăng chấn động.
Đôi mắt trong gương long lanh ánh nước, khóe mắt hoe đỏ, mi cong vương lệ.
Tủi thân ấm ức biết bao. Thật khiến người ta nhìn thấy mà thương.
Tứ Nguyệt cười: “Tám trăm lượng của Tần cô nương, có xứng đáng không?”
Tô Lăng gật đầu.
Xứng đáng.