Ngày thu sắc trời u ám, gió lạnh se sắt.
Tô Lăng đội mũ có rèm bước lên xe ngựa.
Đưa tiểu cô nương đi dạo phố, điểm dừng chân đầu tiên tất nhiên là cửa hàng trang sức.
Tần Tuy Chi đầy mặt viết “Muội tùy ý chọn, ca ca trả tiền.” Nhưng Tần Lăng lại không tìm được thứ nàng muốn.
Hết cách, Tần Tuy Chi đành bảo chưởng quầy mang giấy tới, chậm rãi nói: “Muội tả, huynh vẽ cho muội.”
Tần Lăng chỉ dẫn từng nét bút: “Muội muốn một bộ diêu kim hoa, bên trên khảm ngọc trai đỏ.”
“Ca, chỗ này phải cong một chút.”
“Sao muội không nói sớm?” Miệng tuy ghét bỏ, nhưng Tần Tuy Chi vẫn kiên nhẫn vẽ lại từ đầu.
Mãi sau, bản vẽ hoàn tất, Tần Tuy Chi giao cho chưởng quầy, “Vậy làm theo mẫu này đi, làm phiền chưởng quầy.”
Chưởng quầy tươi cười nhận lấy, “Công tử khách khí.”
Tần Lăng hỏi: “Bộ diêu kim hoa khảm ngọc trai đỏ này, khi nào có thể làm xong?”
Chưởng quầy vuốt cằm trầm ngâm: “Món này chi tiết tinh xảo, dù cô nương có cần gấp cũng phải chờ khoảng mười ngày.”
Tần Lăng nói tiếng cảm ơn.
Mười ngày, đủ rồi.
Sau khi ra khỏi cửa hàng trang sức, hai người đi về phía Đông Trực môn.
Vừa xuống xe ngựa, đã thấy dòng người lũ lượt đổ về cùng một hướng.
Bọn họ vốn muốn tìm chỗ đông vui, nên cũng xuôi theo đám đông. Hương hoa quế bên đường bay thoảng, càng lúc càng nồng nàn.
Dừng chân mới hay, nơi đây chính là trường thi.
Hôm nay là mười bảy tháng tám - ngày kinh thành yết bảng thi hương.
Giải Nguyên: Hoài Kinh
Á nguyên: Hà Văn Dĩ, Sở Giang Nhai, Mục Chính Diên, Đinh Cẩn, Đường Văn, Lạc Thu Hòa……
Mọi người sôi nổi chúc mừng một nam tử mặc trường bào đen, “Chúc mừng Hoài công tử.”
“Không ngờ Hoài công tử lần đầu đi thi đã đỗ Giải Nguyên, thật là tiền đồ vô lượng.”
“Đa tạ.”
Nam nhân bị mọi người vây quanh có dáng người đĩnh bạt, ánh mắt sâu thẳm, độ cong nơi khóe môi không sâu không cạn. Dáng vẻ lão luyện ấy, quả không giống lần đầu tiên thi cử.
Tô Lăng chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.
Nhưng khi quay lại, nàng thấy Tần Tuy Chi vẫn đứng lặng nhìn hai chữ Giải Nguyên trên bảng vàng.
Trong hồi ức của Tô Lăng, Tần Tuy Chi từ nhỏ đã được gọi thần đồng, ba tuổi có thể làm thơ, bảy tuổi đã viết chữ rất đẹp. Nếu Tần gia đại phu nhân trước lúc lâm chung không ép Tần Tuy Chi đưa ra lời thề kia.
Biết đâu, Giải Nguyên năm nay chính là hắn.
Nhận ra ánh mắt của muội muội, Tần Tuy Chi vội lấy lại tinh thần, cười hỏi: “Nhìn huynh làm gì?”
Có những chuyện không cần an ủi, chạm đến sẽ chỉ càng tổn thương.
Tô Lăng đáp: “Chúng ta đi thôi.”
Vừa dứt lời, gió lạnh bỗng nổi.
Mũ có rèm trên đầu Tô Lăng cùng bảng giấy trước cửa trường thi đồng loạt bị cuốn lên.
Nhưng trong chớp mắt bảng giấy nhấc lên…
Trái tim Tô Lăng suýt nữa ngừng đập.
Nàng dường như thấy một tờ lệnh truy nã đã ố vàng.
Mà gương mặt trên đó…
Vì xác định phỏng đoán của mình, nàng bước lên trước, xé thẳng lệnh truy nã xuống.
Lúc này, một nam nhân vận áo vải xám nói: “Kìa, cô nương xé lệnh truy nã là ý gì?”
Gió thổi rào rạt bên tai.
Tô Lăng sững sờ nhìn bức họa trên lệnh truy nã, ba chữ dưới tranh - Tô Hoài An.
Tô Hoài An.
Làm sao có thể?
Không phải huynh ấy đã…
Nếu huynh ấy không chết, vậy ba năm trước, chiếc khăn dính máu ấy là gì?
Khi nàng đang suy nghĩ, Tần Tuy Chi đi tới hỏi khẽ: “A Lăng, làm sao vậy?”
Tô Lăng lẩm bẩm tự nói, “Đây là ai?”
Vừa nghe lời này, nam tử áo xám liền cười nói: “Cô nương không phải người kinh thành nhỉ? Đến vị này cũng không biết?”
“Vị này ấy à, chính là thế tử Trấn Quốc Công trước đây, Đại Lý Tự thiếu khanh. À, đúng, cũng là kim khoa Trạng Nguyên năm Vĩnh Xương 34. Vốn dĩ tiền đồ vô lượng, nào ngờ…” Nam tử áo xám tặc lưỡi, lắc đầu: “Lại là tên giặc thông đồng với địch phản quốc.”
Tô Lăng âm thầm nắm tay, móng tay sắp cắm vào lòng bàn tay.
Nàng khống chế giọng mình, hỏi khẽ: “Thông đồng với địch phản quốc, tội này đáng tru di, vậy sao hắn vẫn còn trên lệnh truy nã?”
Nam tử áo xám sờ cằm nói: “Ài. Ta nhớ ba năm trước, đêm mười lăm tháng tám, hắn đột nhiên biến mất khỏi Hình Bộ đại lao. Suốt ba năm vẫn chưa bắt được, đã sắp thành một vụ án treo.”