Cửa còn chưa khép, Tần Tuy Chi đã mang theo hai hộp đồ ăn đi vào. Hắn cười nói: “Vừa rồi huynh đi trên phố, mua bánh trôi nước với cá lư hấp muội thích. Không phải muội đang đau họng sao, ăn thanh đạm chút mới tốt, mau tới đây.”
Tô Lăng ngồi xuống, Tần Tuy Chi gắp một miếng bụng cá đặt vào bát nàng.
Tô Lăng cầm đũa, không nhúc nhích.
Bởi vì nàng vốn không ăn cá.
“Mau ăn đi, suy nghĩ gì thế?” Tần Tuy Chi vỗ nhẹ đầu Tô Lăng, nghiêng đầu cười nói: “Tối hôm qua huynh còn đang nghĩ không biết muội có gạt huynh không. Hôm nay nhìn muội, thật đúng là như thoát thai hoán cốt rồi vậy.”
Lời vừa dứt, Tô Lăng tức khắc ho khan.
Tần Tuy Chi vội xoa nhẹ sống lưng nàng, dịu giọng: “Từ từ thôi.”
“A Lăng, lát nữa muội cùng huynh qua gặp phụ thân nhận lỗi đi.” Tần Tuy Chi gác đũa, biểu tình dần nghiêm túc. “Cho dù trong lòng muội có oán trách ông ấy thế nào đi nữa, nhưng muội lấy cái chết bức bách, rốt cuộc là không…”
“Thôi, chuyện cũ không cần nhắc lại. Xem như muội vì huynh, được không?”
Tô Lăng ngước mắt nhìn hắn, đáp gọn: “Được.”
Sau hôm qua, nàng vốn cũng định gặp Tần Vọng một lần. Dù gì nàng muốn vào cung, trước đó nhất định phải xử lý xong những chuyện ở Tần gia.
Tần Tuy Chi không ngờ nàng lại dễ dàng đồng ý như vậy. Khóe miệng hắn đang định cong lên, lại nghe Tô Lăng nói: “Ca, buổi chiều muội muốn ra phủ một chuyến.”
Ý cười trên môi Tần Tuy Chi nháy mắt biến mất. Hắn nghiêm mặt nói: “A Lăng, có phải muội lại muốn đi gặp hắn không?”
Tô Lăng biết mình chẳng còn chút uy tín nào, muốn một mình ra ngoài e là không thực tế, bèn đáp: “Hai ngày nay lòng muội khó chịu, muốn ra ngoài đi dạo một chút. Nếu huynh trưởng không yên tâm, cứ việc đi cùng với muội.”
Tần Tuy Chi nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “Được, vậy huynh đi cùng muội.”
Cơm nước xong, Tần Tuy Chi dẫn Tô Lăng đến chủ viện.
Khi vào cửa, Khương Lam Nguyệt đang giúp Tần Vọng sửa sang y phục. Hai người vốn dĩ vừa nói vừa cười, vừa thấy Tô Lăng, sắc mặt Tần Vọng lập tức sa sầm, “Ngươi tới đây làm gì!”
Tần Tuy Chi căng thẳng, sợ muội muội xoay người bỏ đi, vội trấn an: “A Lăng, phụ thân chỉ sốt ruột quá thôi, muội đừng để bụng. Nói xong chúng ta đi ngay.”
Theo tính khí trước đây của Tần đại cô nương, Tần Vọng vừa nói xong câu này nàng đã phẩy áo đi rồi. Mà không chỉ đi, nhất định còn phải quay đầu mắng Khương Lam Nguyệt một câu "hồ ly tinh" mới hả dạ.
Khương Lam Nguyệt mỉm cười nhìn Tô Lăng, đang chuẩn bị thưởng thức cảnh tượng hai cha con khắc khẩu, không ngờ lại nghe Tô Lăng thản nhiên nói:
“Từ hôm nay, ta sẽ không gặp lại công tử Chu gia nữa.”
Giọng nàng không mấy thành khẩn, nhưng chính một câu nhẹ bẫng như vậy cũng đủ làm Tần Vọng sửng sốt.
Trầm mặc một lúc, Tần Vọng mới đanh mặt nói: “Nếu lại có lần sau, Tần gia xem như không có đứa con gái như ngươi.”
“Đã biết.”
Tô Lăng xoay người rời đi.
Sau khi hai huynh muội rời khỏi chủ viện, Khương Lam Nguyệt khom người rót một chén trà cho Tần Vọng, mỉm cười nói: “Người ta nói nhờ họa được phúc, đôi khi trong cái rủi lại có cái may. Đại cô nương trải qua lần này, chưa hẳn là chuyện xấu. Giờ lão gia có thể yên tâm rồi chứ?”
Từ sau khi Ôn Song Hoa qua đời, Tần Lăng chưa từng nói chuyện hòa nhã với Tần Vọng như vậy lần nào.
Khóe miệng Tần Vọng khẽ động, tựa như mặt hồ đóng băng ba thước xuất hiện một vết nứt.
Rõ ràng trong lòng ông ta có chút vui mừng, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
“Yên tâm cái gì? Nó làm chuyện hoang đường còn thiếu sao? Không chừng ngày nào lại đổi tính.”
Khương Lam Nguyệt trêu ghẹo nói: “Có hoang đường thế nào đi nữa, thì cũng là con ruột của ông.”
Nghe vậy, Tần Vọng bật cười.
Nhưng nụ cười này, không phải mong muốn của Khương Lam Nguyệt.
---