Diễn Xuất Của Sủng Phi

Chương 7: Cần ra khỏi nhà một chuyến

“Hắn tốt đến vậy sao? Đến nỗi vì hắn, mà đến cả huynh muội cũng nỡ vứt bỏ?”

Nghe những lời này của Tần Tuy Chi, Tô Lăng bỗng thấy đầu đau nhói. Những hình ảnh Tần Lăng vì nam tử họ Chu đòi chết đòi sống lũ lượt kéo về.

Từ khi Lễ Bộ công bố tin tức tân đế tuyển tú, Tần đại cô nương lúc thì ngồi trước cửa sổ rơi nước mắt, lúc lại ném đồ tuyệt thực. Thậm chí, nàng còn treo ba thước lụa trắng lên xà nhà.

Những lời lẽ đầy bi thương sống dở chết dở quanh quẩn bên tai nàng…

“Chu công tử nói với muội, nếu muội vào cung, cả đời chàng sẽ không thành thân.”

“Ca ca, đạo lý ba người thành hổ, miệng đời xói chảy vàng huynh hiểu rõ hơn muội. Lời đồn bên ngoài phần lớn là sai sự thật, Chu Trạch không phải người như huynh nghĩ.”

“Đời này của A Lăng, chỉ có thể thẹn với cha mẹ huynh trưởng.”

Hôm qua Tần Vọng nói một khóc hai nháo ba thắt cổ, quả thực không oan cho Tần Lăng.

Bình tĩnh mà xét, nếu giữa Tần Lăng và Chu Trạch thật sự là tình sâu nghĩa nặng thì cũng thôi. Nhưng hôm nay Tần Lăng đã làm ầm ĩ đến mức uống độc tự vẫn, vậy mà không thấy nam tử họ Chu kia xuất hiện lần nào.

Tình sâu hay cạn, không cần nói cũng biết.

Lại xem Tần Tuy Chi.

Áo quần phủ đầy tro bụi, giày dính bùn đất, lòng bàn tay hằn vệt đỏ vì cưỡi ngựa về gấp.

Thấy nàng mãi không lên tiếng, Tần Tuy Chi nhịn không được mà cười tự giễu. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua xà nhà, hắn thở dài một tiếng: “A Lăng, huynh nên làm sao với muội bây giờ?”

Có lẽ vì ánh mắt đau lòng của hắn quá chói mắt, nàng dè dặt trấn an: “Về sau… sẽ không như vậy nữa.”

Tần Tuy Chi ngẩn người, “Muội nói gì cơ?”

Tô Lăng cố bắt chước ngữ khí của Tần Lăng: “Trải qua lần này, muội đã nhận ra nhiều điều… Về sau, muội sẽ không làm huynh trưởng lo lắng nữa.”

Tần Tuy Chi thoáng sững sờ, rồi dùng giọng khó tin hỏi lại: “Muội nói thật không? Sau này sẽ không gặp lại gã Chu Trạch đó nữa?”

Tô Lăng gật đầu, khẽ “ừm” một tiếng.

Có lẽ do hôn mê lâu, giọng Tô Lăng còn hơi khàn. Tần Tuy Chi nhớ đến chuyện nàng uống độc tự sát vì Chu Trạch, ánh mắt trầm xuống. Hắn vỗ nhẹ vai nàng, thấp giọng nói: “Được rồi, muội nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay huynh đều ở nhà với muội.”

Nói là ở bên, thực chất là để trông chừng nàng.

Nhưng Tô Lăng cũng hiểu, mấy lời vừa rồi của nàng, Tần Tuy Chi nhiều lắm chỉ dám tin một nửa. Dù sao Tần đại cô nương thâm tình sâu sắc, chưa biết chừng đang dùng thủ đoạn mới lấy lui làm tiến.

Sau khi Tần Tuy Chi rời đi, Tô Lăng trở lại giường, bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch sau này.

Tần đại cô nương không màng thế sự, cả lòng chỉ có Chu công tử. Trong hồi ức của nàng, không có chút tin tức nào về Tô gia hay triều đình.

Trước mắt nàng chỉ xác định được một điều…

Trận chiến với Tề quốc ba năm trước, Đại Chu thắng, giang sơn Tiêu gia giữ vững.

Còn những chuyện khác, e rằng chỉ có thể đến Khánh Phong lâu ở Đông Trực môn thăm dò.

Tóm lại, nàng cần phải ra khỏi nhà một chuyến.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vươn trên ngọn cây.

Nha hoàn Hà Châu đứng sau lưng Tô Lăng, khẽ cài một cây kim trâm khảm ngọc lam lên búi tóc nàng, rồi tấm tắc:

“Nô tỳ chưa từng đọc sách, không biết nói lời gì hay. Nhưng cô nương thật sự diễm lệ vô cùng, nhìn cô nương chỉ thấy hoa trong viện cũng mất đi nhan sắc.”

Tô Lăng khẽ ngước mắt.

Đây nào phải không biết nói chuyện, rõ ràng là “quá biết nói chuyện”.

Nếu nàng là Tần Lăng thật, lúc này chắc đã rơi nước mắt rồi.

Tuyển tú, tuyển tú.

Tuy tài học, phẩm hạnh, xuất thân, tài nghệ đều nằm trong phạm vi khảo hạch, nhưng xét cho cùng, vẫn là chọn nhan sắc.

Chỉ riêng dung mạo Tần gia nữ, muốn trượt cũng khó.

Mà khen Tần đại cô nương dung mạo diễm lệ, chẳng khác nào đâm dao vào lòng nàng.

Nha hoàn này, lòng dạ hiển nhiên đã lệch.

Tuy thân phận thay đổi, nhưng dù sao Tô Lăng cũng từng là Hoàng hậu chưởng quản lục cung. Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, đã đủ khiến Hà Châu lạnh sống lưng.

Nàng ta cắn môi, cố cười gượng: “Cô nương… sao lại nhìn nô tỳ như vậy?”

Tô Lăng thu lại ánh mắt, nhàn nhạt đáp: “Không có gì, lui xuống đi.”

Hà Châu lo sợ lui ra ngoài.