Tần Vọng là người đọc sách, nếu ông ta không có vài phần tài hoa và tầm nhìn, e rằng hôm nay đã không thể được điều nhiệm từ Thiên An đến kinh thành. Điều ông ta coi trọng nhất chính là đứa con trai trưởng từ nhỏ được mọi người gọi là thần đồng.
Một khi Tần Tuy Chi mở miệng thề, vậy thì hoàn toàn chấm hết.
Nhưng Ôn Song Hoa là một nữ nhân phiêu bạt cả đời trong tình ái, bà đã sớm không có lý trí.
Bà vừa khóc vừa ép Tần Tuy Chi thề.
Tần Tuy Chi nhìn mẫu thân hấp hối, chậm rãi quỳ xuống, giơ tay thề từng câu từng chữ. Giống hệt như năm xưa, Tần Vọng đã thề trước mặt lão thái thái.
Khương Lam Nguyệt nhìn Ôn Song Hoa đau khổ sắp chết, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Thù hôm đó, rốt cuộc ả cũng báo.
Một mạng người, ngươi nếu hỏi Khương Lam Nguyệt có từng hối hận?
Tất nhiên là không.
Trong mắt ả, chốn hậu trạch không có thứ tự trước sau, chỉ có năng lực cao thấp. Sống tốt hay không, tất cả đều dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Một nữ tử như Ôn Song Hoa, sẵn sàng trả giá hết thảy vì nam nhân, thì có thể giành được gì?
Sau khi Ôn Song Hoa qua đời, Tần Vọng không còn nổi giận với Tần Tuy Chi và Tần Lăng nữa. Cảm giác áy náy dâng lên như thủy triều, gần như nhấn chìm ông ta.
Nhưng tính tình Tần Lăng không khác gì Ôn Song Hoa. Nàng đổ lỗi cho hai mẹ con Khương Lam Nguyệt về cái chết của mẫu thân và tiền đồ của huynh trưởng. Thậm chí nàng cũng oán trách cả Tần Vọng. Tình cảm cha con đã sớm sụp đổ.
Không chỉ một lần Tần Lăng lật bàn trước mặt Khương Lam Nguyệt, mắng to ả là hồ ly tinh hại chết mẹ nàng. Cũng không chỉ một lần nàng vung tay đánh thứ muội Tần Dung.
Mỗi khi Tần Vọng chuẩn bị trách phạt nàng, Khương Lam Nguyệt đều sẽ vỗ về ngực Tần Vọng nói, “Đại cô nương còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Phu nhân đi rồi, thϊếp thường thấy nàng lén trốn trong phòng khóc… Nói cho cùng, tất cả là lỗi của thϊếp thân…”
Giọng điệu mềm mại, giống như ngày hôm qua vậy.
Tần Lăng bị nuôi dưỡng thành tính cách kiêu căng ngang ngược. Hầu như chuyện gì Tần Vọng cũng mắt nhắm mắt mở. Nhưng ở thời điểm tuyển tú, nàng lại âm thầm sinh tình với một kẻ con nhà thương nhân, còn đòi chết đòi sống, không phải hắn thì không gả.
Lúc này, Tần Vọng không thể ngồi yên.
Ngày hôm qua, sự nhẫn nại của ông ta đã hoàn toàn cạn kiệt.
Sắp xếp lại tất cả những chuyện của Tần gia, Tô Lăng khẽ xoa nhẹ giữa mày.
Vị Tần gia nữ này, đúng là bị tiểu Khương thị xoay như chong chóng.
Nếu nàng còn gặp lại nam tử họ Chu kia, nhất định sẽ xảy ra chuyện. Tần Vọng sẽ không đùa giỡn với con đường làm quan của ông ta. Đến lúc đó, ông ta chắc chắn sẽ để đứa con gái còn lại của Tần gia là Tần Dung thay thế Tần Lăng vào cung.
Mà khi ấy, bất kể năm xưa Tần gia có hứa thề gì thì cũng phải nâng tiểu Khương thị lên thành chính thất.
Tô Lăng đứng dậy, đẩy cửa sổ nhìn trăng tròn treo cao, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt.
Năm Diên Hi thứ tư, hậu cung tuyển tú. Đúng là ý trời trêu người.
Tần Vọng mới nhận chức Thái sử lệnh chưa đầy nửa năm, thân phận vốn không cao, có lẽ ông ta chưa từng gặp nàng - tiên Hoàng hậu. Chắc hẳn ông ta không thể ngờ rằng, nếu gương mặt này thật sự vào cung, sẽ dấy lên sóng to gió lớn nhường nào.
Đang mải suy nghĩ, cửa nội thất bất ngờ bị người đẩy ra "rầm" một tiếng.
Tô Lăng nhíu mày, xoay người nhìn…
Chỉ thấy một thiếu niên mặc trường bào đen, mặt mày tuấn tú như ngọc, xuất hiện ngay trước mắt.
Sau giây lát im lặng, hắn sải bước đến gần, đôi tay nắm lấy bờ vai Tô Lăng, rồi ôm chặt nàng.
“Còn sống là tốt… Còn sống là tốt rồi…”
Tô Lăng theo bản năng muốn tránh, nhưng thiếu niên ôm rất chặt, nàng hoàn toàn không thể thoát ra.
Nàng biết hắn là ai.
Hắn là anh ruột của Tần Lăng - Tần Tuy Chi.
Từ khi Tần Tuy Chi từ bỏ con đường khoa cử, hắn đã tiếp nhận việc kinh doanh của Ôn gia ở Thiên An. Nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi này, chắc hẳn vừa biết tin muội muội uống độc tự sát, hắn đã vội vàng chạy về.
Qua hồi lâu, Tần Tuy Chi mới buông nàng ra.
Ngước mắt lên, Tô Lăng nhìn thấy rõ những đường tơ máu trong mắt hắn.
Tần Tuy Chi cúi đầu nói nhẹ nhàng: “A Lăng, Chu Trạch tiếp cận muội vốn có mục đích không đơn giản, vì sao muội không chịu tin huynh? Muội có biết, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cuộc đời muội sẽ bị hủy hoại.”
A Lăng.
Tô Lăng biết Tần Tuy Chi không gọi mình. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, nàng vẫn không kìm được mà nhớ tới Tô Hoài An.
Huynh trưởng của nàng, trước đây cũng gọi nàng như thế.
Tần Tuy Chi siết chặt tay, biểu tình suy sút, thanh âm run rẩy:
“Hắn tốt đến vậy sao? Đến nỗi vì hắn, mà đến cả huynh muội cũng nỡ vứt bỏ?”