Diễn Xuất Của Sủng Phi

Chương 5: Chuyện Tần gia

Lần nữa tỉnh dậy, đã là đêm hôm sau.

Những ký ức rời rạc tràn về, khi thì nàng nhìn thấy những gương mặt xa lạ, khi thì nàng nghe thấy những thanh âm chưa từng nghe qua. Dù đứt đoạn, nhưng cũng đủ để nàng xâu chuỗi và hiểu rõ tình cảnh hiện tại.

Hiện tại là năm Diên Hi thứ tư, ngày mười sáu tháng tám.

Nàng không chết, nhưng cũng không còn là chính mình.

Chủ nhân của thân thể này là Tần Lăng - đích trưởng nữ Tần gia.

Vị quan ngũ phẩm hôm qua làm càn vô lễ với nàng là Tần Vọng - gia chủ Tần gia, cha ruột Tần Lăng.

Mà nguyên do nàng trở thành Tần Lăng, phải bắt đầu từ chuyện của hơn hai mươi năm trước…

Tần Vọng xuất thân nghèo khó, thời trẻ chỉ là một thư sinh nghèo ở Thiên An huyện. Mẫu thân bệnh nặng, phụ thân mất sớm, với gia cảnh của Tần gia lúc ấy, đừng nói bái sư đọc sách, chỉ muốn cưới một người vợ đàng hoàng cũng đã là chuyện viển vông.

Tần gia tuy rằng một nghèo hai trắng, nhưng Tần Vọng lại được cái mặt mũi sạch sẽ. Tuy áo vải thô sơ, nhưng dáng vẻ cũng xem là phong nhã đường hoàng.

Một lần tại hội đèn l*иg, Ôn Song Hoa - con gái nhà giàu số một Thiên An huyện đã nhất kiến chung tình với Tần Vọng.

Ôn Song Hoa từ nhỏ vốn được nuông chiều, muốn gì được nấy. Nàng cho rằng chỉ cần nàng muốn gả, Tần Vọng sẽ vui mừng tới cưới nàng.

Nhưng mà không như mong muốn, năm đó Tần Vọng nghèo mà có chí khí, đối mặt núi vàng vẫn bất động, quyết ý cưới nữ tử mà mình ái mộ là Khương Minh Nguyệt. Đáng tiếc Khương Minh Nguyệt bạc mệnh, thành hôn với Tần Vọng chưa được nửa năm đã buông tay nhân gian.

Tần Vọng tâm như tro tàn, tâm Ôn Song Hoa thì tro tàn lại cháy.

Hai nhà Tần Ôn rốt cuộc vẫn đến với nhau.

Có Ôn gia giúp đỡ, Tần Vọng không đến hai năm đã đậu tiến sĩ, bệnh của Tần mẫu cũng tốt lên. Tần Vọng làm quan, Ôn Song Hoa sinh cho hắn một trai một gái - trưởng tử Tần Tuy Chi, trưởng nữ Tần Lăng.

Cuộc sống tưởng chừng viên mãn.

Cho đến một ngày, em gái Khương Minh Nguyệt là Khương Lam Nguyệt, vì cùng đường mà tìm tới cửa.

Từ đó, ác mộng của Ôn Song Hoa bắt đầu.

Tần gia tuy chỉ là cửa nhỏ nhà nghèo, nhưng những chuyện đấu đá cũng không thua kém gì nhà cao cửa rộng. Thậm chí có thể nói, còn xuất sắc hơn thoại bản mà trước đây Tô Lăng từng đọc.

Tần Vọng mang Khương Lam Nguyệt về Tần gia, từ chút quan tâm ban đầu rất nhanh đã quan tâm luôn tới trên giường. Ôn Song Hoa không phải chưa từng náo loạn, nhưng náo loạn cũng vô ích. Rốt cuộc, một khi nam nhân đã mụ mị đầu óc, có mười con trâu cũng chẳng kéo về được.

Vợ chồng cách lòng, Ôn Song Hoa cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Tần Vọng mất trí trước du͙© vọиɠ, cũng may Tần gia còn có Tần lão thái thái. Tần lão thái thái cả đời sống bổn phận, bà không khuyên nổi con mình, nhưng vẫn nhớ rõ ân tình của Ôn gia. Trước lúc lâm chung, lão thái thái chỉ để lại một câu, “Vọng Nhi, làm người không thể vong ân bội nghĩa. Nương muốn ngươi thề, cả đời này, tiểu Khương thị kia vĩnh viễn chỉ có thể là thϊếp thất."

Từ xưa chữ hiếu lớn hơn trời, Tần Vọng chỉ có thể quỳ gối thề trước mặt Tần lão thái thái.

Những tưởng chuyện đến đây là kết thúc. Nào ngờ, lời thề này tựa như một ngọn núi, tuy rằng đập vụn dã tâm âm thầm của Khương Lam Nguyệt, lại cũng chôn xuống mầm tai hoạ cho sau này.

Khương Lam Nguyệt là kẻ có thủ đoạn rất cao, tốc độ biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách. Một giây trước ả còn đang khóc với Tần Vọng, giây tiếp theo là có thể cười với Ôn Song Hoa. Ả chẳng qua chỉ là một quả phụ, vậy mà vẫn có thể khiến Tần Vọng mê mẩn đến quên cả lý trí.

Ôn Song Hoa ở hậu viện ngày một điên cuồng, dần dà sinh bệnh.

Đến tận giây phút lâm chung, bà vẫn trong trạng thái nửa điên nửa dại. Bà đã tranh không lại vợ cả của Tần Vọng, cũng đấu không được vị Khương di nương vừa khóc là có thể ngất xỉu kia. Cả đời bà vùng vẫy trong cơn lốc xoáy cuồng loạn. Bà không muốn buông tha người khác, cũng không muốn buông tha chính mình.

Vào khoảnh khắc hấp hối, Ôn Song Hoa bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng khi lão thái thái lâm chung.

Bà gọi trưởng tử đến, ép Tần Tuy Chi quỳ gối trước mặt mình.

Ánh mắt Ôn Song Hoa rưng rưng, môi tái nhợt. Bà nói giọng khàn khàn: “Tuy Chi, nương sắp đi rồi. Ngươi thề với nương, cả đời này, đều phải bảo vệ tốt Ôn gia, không được tham gia khoa cử.”

Lời vừa dứt, Tần Vọng chết sững tại chỗ.