Diễn Xuất Của Sủng Phi

Chương 4: Giống hệt nàng năm mười sáu tuổi

“Tỉnh rồi! Cuối cùng cô nương cũng tỉnh!”

Một giọng nói xa lạ vang lên bên tai Tô Lăng.

Nàng chậm rãi mở mắt. Cổ họng khô khốc như bị thiêu đốt, nàng cất giọng khàn đặc: “Nước…”

“Nô tỳ, nô tỳ đi rót nước cho cô nương ngay.” Nha hoàn mặc váy xanh lục vội vàng đáp.

Tô Lăng chống nửa người dậy, đón lấy chén trà, nhấp một ngụm. Dòng nước mát thấm qua cổ họng, tựa như sa mạc gặp ốc đảo.

Mọi thứ trước mắt dần trở nên rõ ràng.

Tô Lăng nhướng mi nhìn quanh bốn phía.

Trước mặt là một chiếc bàn dài bằng gỗ tử đàn mạ vàng các góc. Trên bàn có một cây đông thanh đặt trong chậu sứ vẽ họa tiết lá trúc, một bộ ấm trà. Bên trái là một cặp tủ gỗ tử đàn. Bên phải là một bức bình phong treo tường thêu hình hạc lộc du xuân bằng tơ tằm.

Thực sự đơn sơ.

Đây không phải Khôn Ninh cung.

Tô Lăng còn chưa kịp suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra thì cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh. Một nam nhân nổi giận đùng đùng bước vào, phía sau có một phụ nhân trạc tuổi ba mươi theo sát.

Tô Lăng không nhận ra họ, nhưng nhận ra quan phục.

Người nọ đội ô sa, mặc quan phục đỏ sậm thêu bạch nhàn, thắt lưng khảm bạc…

À, là một tiểu quan ngũ phẩm.

Quan ngũ phẩm tiến lên hai bước, không nói không rằng giơ tay hất mạnh ấm trà trước mặt, cả giận: “Một khóc hai nháo ba thắt cổ còn chưa đủ đúng không! Còn ngại không đủ mất mặt đúng không! Hôm nay ngay cả rượu độc cũng dám uống, ngày mai không biết còn làm ra chuyện gì nữa! Trong mắt ngươi có còn người cha này không?”

Cha.

Vừa nghe chữ này, toàn thân Tô Lăng như bị sét đánh trúng.

Ngay cả câu “Làm càn” cũng khựng lại bên môi.

Quan ngũ phẩm tiếp tục: “Đây là lần đầu Hoàng thượng tuyển tú kể từ khi đăng cơ. Cả triều đình đều đang nhìn chằm chằm. Hai chữ ‘Tần Lăng’ đã trình lên Lễ Bộ, chuyện này không còn do ngươi tùy ý quyết định nữa. Ngươi nghĩ hoàng gia là gì? Là cổng Tần gia để ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”

Dứt lời, hắn còn đập bàn rầm rầm ba tiếng.

Tô Lăng nín thở trầm ngâm, kinh hãi đến mức ly trà trong tay cũng suýt bị nàng bóp nát.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám đập bàn trước mặt nàng. Ngay cả Hoàng đế cũng chưa từng.

“Tên họ Chu đó chẳng qua là con nhà thương nhân, có gì đáng để ngươi tự hủy hoại bản thân như vậy?” Quan ngũ phẩm thấy Tô Lăng không có vẻ gì là hối hận, chỉ có sự mờ mịt cùng một nét ngạo mạn không thể nói rõ, hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, được, được lắm. Từ hôm nay trở đi, ngươi đừng hòng bước ra khỏi cửa nửa bước. Nếu ngươi còn dám gặp mặt thằng nhãi Chu gia đó, ta sẽ đánh gãy chân hắn ngay trước mặt ngươi! Chức Thái sử lệnh này ta cũng không cần nữa!”

Lúc này, phụ nhân phía sau vội vàng kéo tay quan ngũ phẩm, dịu dàng khuyên nhủ: “Đại cô nương mới tỉnh lại, thân thể còn yếu, quan gia chớ có nói nữa.”

Quan ngũ phẩm hít sâu một hơi, trước khi sập cửa bỏ đi chỉ để lại một câu:

“Ngươi giống hệt mẹ ngươi, chỉ biết nghĩ cho bản thân, hoàn toàn không màng sống chết của người khác.”

Dứt lời, hắn xoay người đi thẳng. Phụ nhân kia cũng vội vàng chạy theo.

Cha?

Mẹ?

Tuyển tú?

Vì một nam nhân họ Chu nào đó mà tự vẫn?

Tô Lăng ngồi trên giường, nghĩ đi nghĩ lại những gì quan ngũ phẩm vừa nói.

Chẳng lẽ nàng chưa chết?

Nhưng nếu nàng chưa chết, thì Tần Lăng là ai?

Một ý nghĩ lóe lên. Tô Lăng xoay người bước xuống giường, đi chân trần đến chiếc bàn tử đàn, mở hộp nữ trang, lấy ra một chiếc gương đồng…

Vừa nhìn, nàng đã ngã ngồi lên ghế.

Nữ tử trong gương, trừ việc có thêm một nốt ruồi nhỏ trên cằm, còn lại từ lông mày, mắt, môi, mũi,… đều giống hệt nàng năm mười sáu tuổi.

Đang nhìn chăm chú, bỗng nhiên một cơn đau đầu dữ dội ập đến. Tô Lăng lại ngất lịm.