Diễn Xuất Của Sủng Phi

Chương 3: Thuần Ý Hoàng hậu từ trần

Năm đó còn niên thiếu, tình yêu chớm nở như đốm lửa bén vào đồng cỏ khô, chạm vào là bùng cháy.

Nàng rung động, cũng tưởng thật.

Cảnh đời đổi dời, mặc dù tới giờ khắc này nàng vẫn phải thừa nhận, năm đó Tiêu Duật quá làm nàng mê muội.

Hắn dạy nàng bắn cung cưỡi ngựa, dạy nàng tự tại vui sướиɠ, cũng dạy nàng làm thê tử hắn như thế nào.

Nàng yêu hắn lúc phấn chấn oai hùng giương tay kéo cung, yêu hắn lúc gầm khàn gọi tên nàng khi lưu luyến tình nồng, cũng yêu hắn lúc phụng chỉ rời kinh tra án đã nói với nàng, “A Lăng, đi cùng ta đi.”

Hắn ít khi tươi cười, nhưng mỗi lần cười rộ lên lại phong thần tuấn lãng vô cùng.

Nàng từng cho rằng, cả đời này sẽ mãi mãi bên hắn như vậy.

Cho đến ngày ba tháng mười năm Vĩnh Xương 38, Gia Tuyên đế đột ngột băng hà, Tiêu Duật lên ngôi.

Khoảnh khắc mới cũ luân phiên, kinh thành rối ren hỗn loạn.

Luận chiến tích, tiên đế trị vì 38 năm, nói một câu ngu ngốc vô đạo cũng không ngoa. Triều đình nhiều năm liên tục chinh chiến, ông vẫn vội vàng xây hành cung, sủng hoạn quan, tại hậu cung thì uỷ quyền để ngoại thích can dự triều chính. Thuế má mỗi năm một tăng, thế gia đại tộc giàu chảy mỡ, nhưng tổng thu ngân sách một năm của triều đình lại chưa đầy năm ngàn vạn lượng.

Ngay cả tiền cứu tế nạn dân trong đợt đại hạn ở Hà Nam, cũng phải chắp vá lung tung mới đủ.

Giang sơn Đại Chu sớm đã vỡ nát, khó mà hồi phục.

Tiêu Duật ngày đêm bận rộn triều chính, nàng hiếm khi gặp được hắn.

Nhưng không bao lâu, nàng khám ra mình đã mang thai hai tháng. Triều thần ngoài mặt nô nức chúc mừng, nhưng thực chất lại vội vã thúc giục tân đế mở rộng hậu cung, khai chi tán diệp.

Vì thế, Tiết Lan Di - em gái Hình Bộ thượng thư Tiết Tương Dương, Liễu Cô Dương - con gái Thủ phụ nội các Lưu Văn Sĩ, Lý Uyển – công chúa Cao Ly Lý thị, đều lần lượt tiến cung.

Thật ra trong lòng nàng biết, chỉ cần hắn làm hoàng đế, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Thời gian lưu chuyển, ký ức đưa nàng về một tháng trước, khi Trấn Quốc Công phủ xảy ra chuyện.

Chứng cứ Tô gia thông đồng với địch phản quốc vô cùng xác thực, nàng không có gì để bào chữa. Nhưng cho dù có kề dao lên cổ nàng, nàng cũng không tin Tô Hoài An liên quan tới việc này.

Nếu không mật đạo ngay đó, tại sao Tô Hoài An còn lưu tại kinh thành?

Nàng quỳ gối ngoài Dưỡng Tâm điện chờ hắn. Chờ đến cuối cùng, chỉ có Thịnh công công nâng nàng dậy.

“Nương nương thân hoài long tự, đây là làm chi.” Thịnh công công thở dài một hơi, nói: “Ngày thường nương nương đối đãi lão nô thế nào, lão nô đều ghi tạc trong lòng. Hôm nay, lão nô cả gan khuyên nương nương một câu.”

“Nương nương là vợ cả của Hoàng thượng, tình cảm đương nhiên sâu nặng. Nhưng dù tình nghĩa sâu đến đâu, cũng không chịu nổi dày vò. Nếu nương nương đến vì chuyện Tô gia, vậy sao không ngẫm lại, tội phản quốc này, đến tột cùng là phản quốc của ai? Thỉnh cầu này, thật sự có thể xin được sao?”

“Nương nương dù không nghĩ cho bản thân, chẳng lẽ cũng không nghĩ cho hài tử trong bụng?”

Hài tử.

Tiêu Uẩn, nàng gọi nó là Uẩn Nhi, gọi chín tháng nay…

Nàng thật sự không nên để nó lớn lên giữa chốn thâm cung lạnh lẽo này.

Có lẽ đi, có lẽ.

Nhân sinh một đời, cây trái một mùa thu, vốn dĩ nhiều tiếc nuối.

Tô Lăng cảm giác thân thể dần dần nhẹ bẫng, dường như hóa thành một làn khói, trôi dần lên cao, không biết sắp thổi đi phương nào.

Đúng lúc này, trên giường, tiểu hoàng tử dường như cảm ứng được điều gì, bỗng dưng òa khóc.

Tiếng khóc của trẻ sơ sinh rất nhỏ, nhưng từng tiếng, từng tiếng réo rắt, như bóp nghẹn trái tim người nghe.

Trăng lặn sao mờ, từng hồi chuông vang…

Diên Hi nguyên niên, mười lăm tháng tám, Thuần Ý Hoàng hậu từ trần.