Mùa xuân năm Vĩnh Xương 36.
Năm ấy, nàng mười bảy tuổi, vẫn còn là thiếu nữ trong khuê các.
Vốn tưởng rằng có thể gả cho một lang quân môn đăng hộ đối, thương yêu trân trọng nàng. Nào ngờ một đạo thánh chỉ bỗng nhiên buông xuống khiến nàng thành chính phi của Tấn Vương. Tấn Vương Tiêu Duật không được lòng vua, mẹ đẻ mất sớm, lại không phải con vợ cả. Tuy hắn được Hoàng hậu nuôi dưỡng, nhưng trong cuộc chiến tranh đoạt trữ vị vẫn ít có phần thắng.
Đạo thánh chỉ này, rõ ràng đẩy Trấn Quốc Công phủ vào hố lửa.
Khi ấy, nàng chỉ cảm thấy như trời sắp sập.
Nàng là tướng môn chi nữ, lại đương tuổi niên thiếu, nên luôn có một phần dũng khí không biết từ đâu ra.
Sau khi nghe ngóng được hành tung của Tiêu Duật, nàng cải trang thành một kẻ ăn chơi trác táng. Khoác lên mình bộ trường bào màu trắng, tay phe phẩy quạt xếp, nàng bước vào Khánh Phong lâu – chốn ngư long hỗn tạp giữa kinh thành.
Nàng phất cổ tay áo, đưa cho Ngu chưởng quầy một số bạc lớn.
Ngu chưởng quầy cười đon đả đưa nàng lên lầu hai, rẽ trái, dừng lại trước một gian ghế lô. Khánh Phong lâu là nơi xem diễn nghe khúc, gian ghế lô này tuy kín đáo nhưng cũng chỉ cách vách bên một tấm bình phong.
Nàng dựa lưng vào bình phong, nín thở nghe lén âm thanh từ cách vách truyền tới.
Thân thể Hoàng đế ngày một suy yếu, cuộc chiến trữ quân gần trong gang tấc. Giờ phút này vài vị đang bàn luận sôi nổi, Tô Lăng đoán, hẳn đều là phụ tá của Tấn Vương.
Quả nhiên, nàng nghe thấy tên của mình.
Tô gia nữ.
Tiếng đàn sáo dưới lầu nhỏ dần. Có người rót một chén rượu cho Tiêu Duật, cười nói: “Lần này Điện hạ kết thân với Trấn Quốc Công phủ, e là Thành Vương và Yến Vương đều nóng nảy.”
Một người khác thở dài nói: “Có thể mượn sức Trấn Quốc Công là tốt, nhưng thanh danh Tô gia nữ không tốt, còn liên lụy không rõ với Hà Tử Thần, đây cũng là một chuyện phiền toái.”
Hiện giờ thế gia hưng thịnh, trong kinh lấy bốn nhà Tiết, Hà, Sở, Mục dẫn đầu. Mọi người đều biết, con trai trưởng của Hà gia – Hà Tử Thần ái mộ Tô gia nữ đã lâu, suốt ngày lăng xăng quanh Trấn Quốc Công phủ.
Chẳng qua chuyện phiền toái trong miệng quan lại quyền quý, nào đơn giản chỉ là tư tình nhi nữ.
Hà gia vẫn luôn kiên quyết đứng về phe Yến Vương.
Tim Tô Lăng đập thình thịch. Nàng khẽ xoay người, nhìn xuyên qua bình phong…
Khánh Phong lâu xa hoa truỵ lạc, hình dáng sau bình phong mờ ảo. Nhưng nàng chỉ liếc mắt một cái đã thấy Tiêu Duật.
Người nọ dáng vẻ sắc bén. Hắn nửa rũ mắt, thong thả xoay chén trà trong tay, khẽ cười lạnh, “Phiền toái thì sao? Tô Cảnh Bắc cũng đâu còn nữ nhi nào khác.”
Giọng hắn trầm thấp, từng câu từng chữ rơi xuống, tựa Phật châu va vào mâm ngọc, nện thẳng vào lòng nàng.
Trái tim Tô Lăng trĩu xuống như bị rót chì.
Cô nương mười bảy tuổi nhìn quạt xếp trong tay, ngẩn ngơ thật lâu.
Thiên kim quyền quý thì sao, cuối cùng cũng chỉ là một mũi tên sắc bén để người khác lợi dụng tranh đoạt quyền thế mà thôi.
Nàng thật sự ngàn lần vạn lần không muốn gả cho hắn.
Nhưng hoàng mệnh không thể trái. Dù không cam lòng, nàng cũng chỉ có thể mặc vào áo cưới, gả cho kẻ mà trong miệng phụ thân là văn tài võ lược, kiêu dũng thiện chiến - Tiêu Duật.
Ngày thành thân, từ sáng sớm nàng đã khóc tèm lem.
Nàng khóc, Tô Hoài An dỗ. Nước mắt nước mũi kèm nhèm cọ đầy tay Tô thiếu khanh.
Là trưởng huynh, Tô Hoài An phải cõng nàng ra Trấn Quốc Công phủ. Hắn vừa cười vừa thở dài, rồi lại thở dài, “A Lăng, đừng khóc, được không?”
Trước khi lên kiệu, nàng nhịn không được mà quay đầu lại.
Vẫn còn nhớ rõ…
Dưới mái hiên, thiếu niên dáng người cao lớn như ngọc đứng lặng nhìn nàng, môi mím chặt, đến khi hốc mắt cũng đỏ hoe.
Cuối cùng, hắn khẽ nói: “A Lăng, Trấn Quốc Công phủ, vĩnh viễn là nhà của muội.”
Nàng cho rằng, vĩnh viễn là không có cuối.
Thật ra sau khi gả cho Tiêu Duật, ngoại trừ những ngày đầu đối chọi gay gắt, thời gian về sau cũng không khó sống như nàng tưởng tượng.
Dẫu cho nàng luôn nhắc nhở bản thân, sau bốn chữ “kiêu dũng thiện chiến” không phải là phong hoa tuyết nguyệt, mà là thây chất thành núi. Nhưng nói sao đây…
Ngày qua ngày ở chung, đêm lại đêm thân mật, rốt cuộc vẫn khiến nàng buông lỏng phòng bị.
Ngày ấy ánh nến lay động, đôi mắt hắn sâu thẳm mà trong sáng, tựa dòng suối nơi khe núi, phản chiếu gương mặt ửng hồng của nàng.
Hắn cúi sát bên tai nàng, giọng trầm ấm: “A Lăng, ta biết nàng oán ta điều gì. Nàng oán ta khi cưới nàng chỉ toàn tính toán, oán ta phá hỏng một mối nhân duyên của nàng."
“Vậy ta đền cho nàng, được chăng?”