Nồng Nhiệt

Chương 9: “Em không sao, chỉ là một chút nắng thôi mà.” (1)

Editor: Quỳnh Anh.

___________________________

Con hẻm nhỏ chật chội phía sau nhà hàng, mặt đất ướt sũng nước. Bên cạnh bức tường, thùng rác chứa đầy túi rác đen sì, tuyết trắng còn sót lại chưa tan hoà lẫn sắc xám, tựa như những bông hoa trắng ngần nở rộ trong lạnh giá.

Chu Lê đẩy cánh cửa sau, tay cầm điện thoại di động đỏ ửng vì lạnh. Cô hơi cúi đầu, đôi mắt trầm lặng lắng nghe giọng nói từ đầu dây bên kia.

"A Lê, bà nội con hỏi, Tết này con không về phải không?"

Chu Lê không trả lời ngay, đầu dây bên kia lập tức vọng lại tiếng mắng quen thuộc. Cô kiên nhẫn chờ đến khi những lời đó lắng xuống, mới nhẹ nhàng đáp: "Không về, dì. Tiền tháng này con đã gửi, con còn gửi thêm hai trăm. Nhờ dì mua cho bà nội mấy món bà thích ăn."

Cúp điện thoại, Chu Lê quay vào nhà hàng, trả lại chiếc điện thoại cho bà chủ, sau đó ngồi xuống giúp bà gói hoành thánh.

"Tiểu Chu, ngày mai không phải con sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm tất niên sao?" Bà chủ trắng trẻo, mũm mĩm, đôi mắt hiền hậu ánh lên sự quan tâm.

Chiếc TV nhỏ trong nhà hàng đang phát tin tức về hội chùa, tiếng người rộn rã từ đó vọng ra. Ngày mai đã là đêm giao thừa, nhưng cửa hàng lúc này chỉ còn lác đác vài khách. Kể từ khi trường nghỉ đông, Chu Lê không về nhà, ngoài công việc tại cửa hàng tiện lợi, cô còn nhận thêm việc vặt tại một nhà hàng nhỏ gần trường. Nhà hàng này do một cặp vợ chồng già điều hành, họ đối xử với cô rất tốt.

Chu Lê khẽ mỉm cười, từ chối ý tốt của bà chủ: "Không được đâu dì Trương, ngày mai con còn phải trông cửa hàng."

Nghe cô nói vậy, bà chủ cũng không nói thêm. Hai vợ chồng nhìn Chu Lê bận rộn, không khỏi thương cảm: "Đứa trẻ này thật chịu khó, một mình xa quê đi học, không dễ dàng chút nào."

Làm việc bên ngoài vào thời điểm này đã đủ khó, những người từng trải qua khổ cực lại càng hiểu sâu sắc điều đó.

Chu Lê không có thói quen tự thương hại mình. Vừa cúi người lau bàn, cô vừa học từ mới. Thi thoảng quên mất, cô lại lấy ra cuốn sổ nhỏ trong túi tạp dề. Cuốn sổ nhỏ đó đã bị lật qua lật lại đến mức nhăn nhúm và dính đầy vết bẩn.

"Lão bản, cho cháu hai phần hoành thánh mang về."

Cánh cửa kính cũ kỹ bị đẩy ra, mang theo một luồng hơi lạnh ùa vào trong nhà hàng nhỏ. Chu Lê nghe thấy giọng nói trầm thấp này, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trong không gian chật hẹp, bừa bộn, khí chất thanh tao của người khách lạ ngay lập tức tạo nên sự tương phản rõ rệt. Đôi giày sạch sẽ của anh dường như càng làm nổi bật vẻ cũ kỹ của sàn nhà mà Chu Lê vừa lau.

Anh khoác một chiếc áo choàng đen, giọng nói lạnh lùng nhưng không mang theo sự băng giá đến thấu xương.

"Vẫn như mọi khi phải không?" Bà chủ nhà hàng nhìn anh, nhận ra ngay khách quen. Với người khách lịch lãm như thế này, muốn không nhớ cũng khó. Người khách chỉ khẽ gật đầu đáp lại, đứng lặng lẽ sang một bên chờ đợi.

Trong bếp, hoành thánh đang sôi ùng ục trong nồi canh loãng. Hơi nóng bốc lên, hòa lẫn với hương thơm, làm cả căn phòng nhỏ như chìm trong sương mờ. Mùi thơm của canh loãng tràn ngập khắp mọi ngóc ngách, ấm áp xua tan giá lạnh ngoài trời.

Trong lúc chờ, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc TV treo cao. Sự chăm chú và nghiêm túc hiện rõ trên nét mặt. Khi Chu Lê cầm khăn lau đi ngang qua, anh khẽ lùi một chút để nhường đường.

Chu Lê tiến về bồn nước trong bếp để rửa tay, động tác chậm hơn thường ngày. Đến khi hoành thánh chín, cô cẩn thận gói lại như mọi lần, rồi mang túi đồ ăn tới trước mặt khách.

"Cảm ơn." Anh khách nhận túi đồ từ tay Chu Lê, đồng thời đưa ra một tờ tiền mới tinh. Chu Lê cẩn thận lau tay lần nữa, sau đó mới nhẹ nhàng nhận lấy tờ tiền, chỉ chạm vào góc mép, như sợ làm phiền đối phương.

Cô nhanh chóng quay lại quầy, tìm tiền thừa với tốc độ nhanh hơn bình thường, để không khiến anh phải đợi lâu. Sau khi đưa lại tiền lẻ, cô đứng im lặng nhìn anh rời đi.

Khi người khách vừa rời khỏi, bà chủ nhà hàng quay sang cười, chia sẻ với Chu Lê: "Cậu thanh niên đó đúng là người rất có lễ phép, lại đặc biệt chiều bạn gái. Cháu xem, ăn mặc sang trọng như vậy mà vẫn thường xuyên tới nhà dì mua hoành thánh, chỉ vì bạn gái cậu ấy thích ăn."

Chu Lê nhẹ giọng đáp: "Điều đó chứng minh tay nghề của dì rất tốt."

Bà chủ bật cười sảng khoái, khoe rằng tay nghề của bà đúng là không tệ. Thậm chí từng có người ngồi xe mấy giờ chỉ để đến đây thưởng thức một bát hoành thánh.

Đồ ăn luôn là thứ mang theo những cảm tình giản dị nhất của con người.Chu Lê có thể mường tượng ra, trong đêm đông giá lạnh như thế này, việc được nhận một phần hoành thánh ấm áp từ người mình yêu là điều trân quý biết bao.

Chiều tối đêm giao thừa, Chu Lê tan ca từ cửa hàng tiện lợi và trở về trường học. Đây là lần đầu tiên cô đón Tết ở bên ngoài, nhưng không hề cảm thấy cô đơn. Những học sinh như cô – nhà xa, không thể về quê – đã quyết định cùng nhau đón giao thừa. Chu Lê bị một nữ sinh cùng lớp kéo đến ký túc xá nam để tham gia buổi tụ họp.

Người tổ chức buổi tiệc, Chu Lê không hề xa lạ. Có hơn mười người tham gia, cả nam lẫn nữ, những gương mặt giản dị mang chút ngượng ngùng xen lẫn niềm vui.

"Đàn anh Dịch, chúng ta treo những thứ này trong ký túc xá, liệu bạn cùng phòng của anh có phiền không?"

Dịch Nguy Nhiên khẽ mỉm cười, giọng ôn hòa: "Không sao đâu. Tôi đã nói trước với bọn họ rồi, thầy quản túc xá cũng biết."

"Kỳ thực, không trang trí cũng chẳng sao mà."

"Tết mà, vẫn nên có chút không khí, đừng để quá nhạt nhẽo."

Chu Lê cùng các bạn bước vào, chào hỏi rồi bắt tay giúp trang trí. Khi nhìn thấy cô, Dịch Nguy Nhiên mỉm cười và gật đầu nhẹ, như một lời chào.

Dịch Nguy Nhiên – một người vừa học giỏi, tính cách lại ôn hòa, thêm vào đó là ngoại hình nổi bật – không ai trong trường B không biết. Mỗi khi anh xuất hiện, luôn có ít nhất hai người đi cùng. Mặc dù xuất thân bần hàn, không có gia thế nổi bật, nhưng sự tốt bụng và khiêm tốn của anh khiến mọi người càng thêm yêu mến. So với Trâu Tự hay Triệu Thầm, Dịch Nguy Nhiên lại càng được lòng nhiều người hơn.

Ký túc xá không cho phép sử dụng thiết bị điện công suất lớn, nên đồ ăn trong bữa tiệc đều là mua sẵn. Mặc dù chúng đã nguội, nhưng không khí trong phòng lại rất ấm áp.

Có người đàn ghita hát ca, có người đang chơi trò chơi.

Bên ngoài, ánh đèn rực sáng khắp nơi. Trong nhịp sống sôi động của thành phố, họ tựa như một ngọn đèn nhỏ, yếu ớt nhưng vẫn ấm áp tỏa sáng.

Chu Lê không phải kiểu người dễ bị cuốn theo không khí náo nhiệt. Cô đứng ở ban công, nhìn màn đêm đen kịt. Dịch Nguy Nhiên bước tới, mỉm cười khẽ nói: "Năm mới vui vẻ."