Nồng Nhiệt

Chương 8: “Chu Lê, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhé!” (2)

Editor: Quỳnh Anh.

___________________________

Càng gần đến kỳ thi, mọi người đều trở nên căng thẳng. Chu Lê tranh thủ từng phút giây, dù đang đi làm thêm, cô vẫn tận dụng mọi khoảng thời gian có thể để học. Tô Tiểu Tiểu dù đang đắm mình trong áp lực học hành, vẫn không ngừng khắc ghi cái tên quen thuộc ấy.

"Chu Lê, cậu biết không? Thư viện trường mình do ông nội của đàn anh Triệu Thầm tham gia thiết kế đấy. Nghe nói năm đó còn giành được giải thưởng nữa."

Không gian thư viện yên ắng, chỉ có tiếng lật sách khe khẽ. Tất cả mọi người đều đang vùi đầu học tập.

Chu Lê lặng lẽ nghe, ánh mắt vẫn chăm chú trên trang sách. Tô Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh, khi cảm thấy mỏi mắt, liền khẽ giọng trò chuyện với cô. Giọng nói ấy nhỏ đến mức chỉ hai người nghe được.

Chu Lê không tỏ ra khó chịu, nhưng cũng không đáp lời. Tô Tiểu Tiểu không thực sự mong chờ câu trả lời. Cô ấy xoa nhẹ vai đau, vươn cánh tay dài, rồi gục đầu lên tay mình, khẽ thở dài: "Anh ấy cười trông đẹp thật. Nếu như anh ấy không xuất sắc đến thế thì tốt biết bao."

Đó là lần đầu tiên cô ấy gặp một nam sinh như Triệu Thầm: vẻ ngoài xuất chúng, lý tưởng kiên định, phong thái trầm ổn – hoàn toàn khác biệt với những nam sinh mà cô ấy từng biết.

Trong khi Tô Tiểu Tiểu vẫn đắm chìm trong những cảm xúc hỗn độn, Chu Lê lại không còn thời gian để lãng phí. Cô đứng dậy, bước về phía những dãy giá sách cao ngất.

Ánh nắng chiếu lên gương mặt tĩnh lặng của cô. Cô ngước nhìn tầng cao nhất của giá sách, tự hỏi liệu chiều cao của mình có đủ để với tới cuốn sách mong muốn.

"Em muốn lấy cuốn nào?"

Nghe thấy giọng nói, Chu Lê mới nhận ra có người đến gần. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt anh tuấn.

Dịch Nguy Nhiên mỉm cười, ánh mắt thiện ý, đứng cách cô hai bước chân. Giữa hai người là một vệt ánh sáng chiếu rọi.

Chu Lê có chút bối rối, nhưng vẫn nhẹ nhàng báo tên cuốn sách. Khi anh đưa cuốn sách cho cô, Chu Lê khẽ cúi đầu, chân thành nói: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn."

Dịch Nguy Nhiên lịch sự cầm cuốn sách của mình rồi nhẹ nhàng quay người rời đi.

"A, thật xin lỗi." Chu Lê vừa cúi đầu đi vừa suy nghĩ, không cẩn thận va vào người phía trước. Giọng xin lỗi của cô làm thu hút ánh nhìn từ những người xung quanh.

"Làm cái gì..." Người bị va không rõ là đau hay giật mình, phát ra một tiếng "Tê" rồi quay đầu lại, định bụng mắng. Nhưng khi nhìn thấy đối phương là một nữ sinh, anh ta kiềm lại lời trách móc, chỉ thấp giọng nói: "Đi đường thì nhìn đường chứ!"

Cơn đau chỉ là thứ yếu, điều khiến Trâu Tự bực mình hơn cả là cảm giác trái tim như bị đẩy lệch một nhịp. Anh vuốt ngực, rồi nhanh chóng đi tới phía trước, tay đặt lên vai người đang chờ mình. Trước khi đi, anh để lại cho Chu Lê một nụ cười thoáng qua.

Ngôi trường này rất rộng, nhưng dù có đi lại bao nhiêu lần, vẫn luôn có những cuộc gặp gỡ bất ngờ. Tuy vậy, giữa vô số những gương mặt lướt qua mỗi ngày, không phải ai cũng có thể để lại dấu ấn trong cuộc đời của đối phương.

Nhưng cũng có những người, chỉ một lần gặp gỡ, đã khắc sâu mãi mãi.

...

Mùa đông Bắc Thành lạnh thấu xương. Tô Tiểu Tiểu cuộn mình trong chăn, khoanh tay nói chuyện điện thoại với mẹ.

"Con với Quyên Quyên định đi dạo phố, muốn mua một chiếc áo lông. Nhưng một nghìn liệu có đủ không đây?" Cô xoay người, trông thấy Chu Lê vừa trở về từ cửa hàng tiện lợi, liền mỉm cười với cô.

Chu Lê nhẹ rụt người lại, dần dần thích nghi với hơi ấm trong phòng. Những người khác trong ký túc xá đang tụ tập xem phim, gần như không ai chú ý đến cô.

Tô Tiểu Tiểu cúp điện thoại, hơi ngập ngừng lấy ra một chồng quần áo đã gấp cẩn thận, rồi đưa cho Chu Lê – lúc này đang chuẩn bị ra ngoài. "Chu Lê, mấy bộ quần áo này của mình mặc đã hơi chật, bỏ đi thì tiếc. Nếu cậu không chê, cậu mặc nhé?"

Nghe tiếng, Vương Quyên quay đầu lại nhìn thoáng qua. Trong ánh mắt bình lặng của Chu Lê thoáng lóe lên sự ngập ngừng trong một khoảnh khắc rất ngắn.

Cô cúi đầu, như đang cân nhắc lời đáp, điều này khiến Tô Tiểu Tiểu – vốn đã thấp thỏm – càng thêm ngượng ngùng.

"Cảm ơn cậu, nhưng quần áo của cậu có lẽ không hợp với mình. Cậu nên để cho người khác thì hơn." Cuối cùng, Chu Lê uyển chuyển từ chối.

"A, vậy cũng được..." Tô Tiểu Tiểu áy náy né tránh ánh mắt của Chu Lê. Trong lòng cô ấy bỗng giật mình, cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút thiếu chu đáo. Cô nhìn theo bóng Chu Lê rời đi, rồi ném chồng quần áo lên giường.

Vương Quyên bước đến bên cạnh giường, nhìn gương mặt buồn rầu của Tô Tiểu Tiểu đang ngẩng lên, nghe cô ấy hỏi: "Mình vừa rồi có phải đã làm một chuyện ngu ngốc không?"

Trong lòng Vương Quyên hơi khinh thường, nhưng trên mặt lại tỏ ra an ủi: "Cậu cũng chỉ là có ý tốt thôi, đừng nghĩ ngợi quá nhiều."

Tô Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy Chu Lê thật đáng thương. Thời tiết lạnh như vậy mà cô chỉ có một chiếc áo khoác mỏng manh để chống rét. Cô bèn nghĩ ra một cái cớ không quá lộ liễu để giúp đỡ, nhưng dường như đã dùng sai cách.

"Loại người như cô ấy lòng tự trọng rất cao, Tiểu Tiểu, cậu đừng để bụng làm gì." Bạn cùng phòng buông vài lời khuyên nhủ qua loa rồi tiếp tục xem phim.

Chu Lê đứng ở cửa một lúc lâu, rồi đi xuống lầu. Gió rét buốt xộc thẳng vào cơ thể ngay khi cô bước ra ngoài.

Lúc này đã hơn bảy giờ tối, cái lạnh khiến mọi người phải trú dưới mái hiên. Trước ký túc xá chỉ còn lại lớp tuyết chưa tan và một bóng người đang vội vã đi tới.

Trâu Tự tay cầm một hộp quà, lông mày nhíu chặt, gương mặt toát lên vẻ khó chịu rõ ràng.

"Này, bạn học!" Anh gọi người duy nhất trước ký túc xá, bước nhanh tới. "Làm ơn giúp tôi một việc."

Có vẻ anh không còn nhớ rõ Chu Lê. Anh để lại hộp quà và số phòng ký túc xá rồi vội vàng rời đi. Chu Lê cầm hộp quà quay lại ký túc xá, theo số phòng được chỉ mà gõ cửa. Người bên trong hé cửa, liếc nhìn hộp quà trên tay cô thì không dám nhận, chỉ nói: "A, vậy cậu cứ để trên bàn của Chu Ngọc đi."

Chu Lê đặt hộp quà xuống rồi rời đi. Đến trước khi tắt đèn, một người đến gõ cửa ký túc xá. Tô Tiểu Tiểu vừa mở cửa, người đó đã xô cô sang một bên, nhận lấy chậu nước trên tay người khác, rồi hắt thẳng vào Chu Lê.

Chu Lê vừa trở về còn chưa kịp thay đồ, cả người bị dội ướt sũng. Nhưng cơ thể vốn đã quen với cái lạnh tê tái của cô gần như không có cảm giác gì.

Tiếng động này huyên náo không nhỏ, khiến phòng ngủ đối diện và sát vách đều mở cửa nhìn sang. Trong ký túc xá, không gian trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi. Tô Tiểu Tiểu đứng nép sau cánh cửa, vẻ khϊếp đảm khiến cô ấy không dám bước lên một bước.

Chu Lê toàn thân ướt đẫm nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi. Đôi mắt cô trầm tĩnh, nhìn thẳng vào người trước mặt, lưng vẫn giữ thẳng tắp.

Chu Ngọc ngẩng cao chiếc cằm xinh đẹp, ánh mắt khinh miệt như muốn đè bẹp tất cả: "Tôi cảnh cáo cô, đừng can thiệp vào chuyện của người khác nữa. Cũng không tự soi lại xem, cô là cái loại gì!"

Sau khi Chu Ngọc rời đi, điều đầu tiên Chu Lê làm là tìm cây lau nhà để dọn sạch nước trên sàn. Tất cả những người trong ký túc xá đều câm như hến, không ai dám thốt nên lời. Chỉ có Tô Tiểu Tiểu rụt rè bước lên, cố ngăn Chu Lê lại.

Cô ấy một lần nữa đưa bộ quần áo sạch cho Chu Lê, giọng nói mang theo lo lắng: "Cậu thay quần áo trước đi, không thì sẽ bị cảm lạnh."

Lần này, Chu Lê không từ chối. Cô nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."