Nồng Nhiệt

Chương 7: “Chu Lê, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé!” (1)

Editor: Quỳnh Anh.

___________________________

"Chu Lê, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé!" Sau khi tan học, Tô Tiểu Tiểu vui vẻ mời Chu Lê cùng đi nhà ăn. Ngoài dự đoán, Chu Lê gật đầu đồng ý. Điều này khiến Vương Quyên bất giác cảm thấy khó chịu. Tô Tiểu Tiểu quay lại vẫy tay, nhiệt tình rủ: "Quyên Quyên, đi cùng nhé!"

Vương Quyên lắc đầu, giọng điềm tĩnh:

"Mình còn chút việc, hai cậu cứ đi trước đi."

Có những lúc, Vương Quyên thật không thích sự ngây thơ đến mức hồn nhiên của Tô Tiểu Tiểu. Cô ấy cứ nghĩ thế giới này toàn người tốt, lại còn đi gần gũi với Chu Lê – người như thế thì được lợi ích gì chứ? Thật sự nghĩ mình là nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết, muốn giúp đỡ một nữ sinh nghèo khó và mơ mộng yêu đương với đàn anh ưu tú? Nghĩ thì được, nhưng tưởng thật thì chính là ngốc nghếch.

Chu Lê cùng Tô Tiểu Tiểu bước vào nhà ăn. Vừa vào trong, ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu lập tức bị chiếc TV treo trên tường thu hút. Cô ấy dừng bước, Chu Lê cũng nhìn theo hướng cô ấy chỉ, thấy thấp thoáng trên màn hình là một bóng dáng quen thuộc.

Đoạn video trên TV không dài. Chỉ vài giây, Chu Lê đã hiểu. Đó là lễ trao giải thưởng thiết kế kiến trúc nổi tiếng trong nước. Tô Tiểu Tiểu ngẩn ngơ nhìn rất lâu, đến khi tỉnh lại, cô ấy có chút ngượng ngùng quay sang kéo tay Chu Lê: "Hôm nay sao đông người thế, chúng ta qua phía cửa sổ trước xem đi."

Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn họ sẽ trêu chọc cô ấy, nói rằng cô ấy thấy soái ca liền không thể rời mắt. Nhưng Chu Lê không phải vậy. Chính điều này khiến Tô Tiểu Tiểu ngày càng thích ở cạnh Chu Lê.

Khi đó, Tô Tiểu Tiểu vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, tâm trí còn ngây ngô, không phân biệt được đâu là sự ngưỡng mộ và đâu là tình yêu. Nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại, cô ấy vẫn cho rằng tình cảm dành cho Triệu Thầm khi ấy có phần lớn là yêu, nhưng cũng không thiếu sự sùng bái. Cả đời này, mỗi người đều có thể gặp một người khiến mình mơ mộng nhưng không thể chạm tới. Vì vậy, không cần phải quá cố chấp.

"Oa, đàn anh Triệu Thầm thật lợi hại nha!"

Trên thế giới này, có biết bao người bình thường giống như Tô Tiểu Tiểu.

Tô Tiểu Tiểu ngồi trước mặt Chu Lê. Tay cô ấy cầm đũa, nhưng chỉ dùng chúng để chọc vào đĩa thức ăn, hoàn toàn không bị hấp dẫn bởi đồ ăn trước mặt. Dù không cố ý lắng nghe, những lời bàn tán xung quanh vẫn len lỏi vào tai cô ấy.

Chu Lê lặng lẽ ăn cơm, ánh mắt dừng lại trên gương mặt thiếu nữ đối diện. Dáng vẻ Tô Tiểu Tiểu càng lúc càng thêm ảm đạm.

"Đừng si mê nữa, đàn anh Triệu Thầm đã có bạn gái rồi."

"Không thể nào? Cậu nghe từ đâu vậy?"

"Mình tận mắt nhìn thấy mà. Hôm đó mình đi xem phim với bạn, nhìn thấy đàn anh Triệu Thầm đi cùng bạn gái."

Vẫn có người không chịu từ bỏ, nói: "Làm sao cậu biết đó là bạn gái? Có khi là họ hàng hoặc bạn thân thì sao? Xem phim cùng nhau đâu nhất thiết là người yêu?"

"Nhưng mà tay chỉ có thể nắm cùng bạn gái thôi chứ?"

Những tiếng thở dài và kêu rên vang lên khắp nơi. Chu Lê cúi nhìn mâm cơm của mình, đột nhiên phát hiện có thêm mấy miếng sườn. Cô ngẩng đầu, thấy Tô Tiểu Tiểu đang nhìn mình, ánh mắt cầu khẩn. Cô ấy nũng nịu nói: "Thật sự tớ ăn không hết, cậu giúp tớ một chút nhé."

"Bạn gái của đàn anh Triệu Thầm là ai vậy?"

"Là Diệp Thiền ở học viện Âm nhạc bên cạnh, cậu nghe qua chưa?"

"Oa, đúng là trai tài gái sắc mà."

Chu Lê vẫn không nói gì. Biểu cảm của Tô Tiểu Tiểu dường như không rõ có bao nhiêu buồn bã, nhưng đôi mắt ấy – vừa cẩn trọng lại mang chút đau thương – đã khắc sâu vào trí nhớ của Chu Lê, dù nhiều năm trôi qua cũngkhông thể nào quên được.

Thích một người là điều không thể kiểm soát được. Tô Tiểu Tiểu đã gieo hạt giống tình cảm ấy vào mùa thu, để đến mùa đông, khi mầm non bắt đầu nhú lên, cô ấy không thể dừng lại.

Tình yêu, thật sự là một cái cây trân quý biết bao.

Tô Tiểu Tiểu nhận ra mình đã hoàn toàn chìm đắm khi biết đối phương có bạn gái, nhưng vẫn không cách nào buông bỏ. Cảm giác ấy giống như khi thấy một món bảo vật quý giá trong nhà người khác – món bảo vật ấy phát sáng rực rỡ, nhưng đồng thời soi chiếu rõ sự tham lam và xấu xí của cô khi thèm muốn thứ không thuộc về mình.

Cô không chỉ phải chịu đựng nỗi đau vì không thể chạm tới, mà còn phải đối diện với chính mình – một cô gái từng nghĩ rằng bản thân đáng yêu, giờ lại cảm thấy mình thật tầm thường.

Nỗi đau này giày vò Tô Tiểu Tiểu, và người duy nhất mà cô ấy có thể giãi bày tất cả chỉ có Chu Lê. Bởi vì Chu Lê sẽ không cười nhạo cô, dù rằng dường như cô cũng chưa từng an ủi cô ấy.