Nồng Nhiệt

Chương 6: “Tin tưởng.” (2)

Editor: Quỳnh Anh.

___________________________

Chu Lê dẫn anh ta đến cạnh sân bóng rổ, tiện tay tìm một chỗ ngồi xuống. Xung quanh đông người, học sinh lui tới nhộn nhịp. Tiếng bóng rổ nảy trên mặt đất vang lên "phanh phanh", khiến nhịp tim của Vương Bình bất giác tăng theo. Tiếng hò reo phấn khích khi ai đó dẫn bóng che lấp hết những suy nghĩ lộn xộn trong đầu anh ta, khiến anh ta nhìn về phía sân bóng. Những bóng dáng mạnh mẽ, khỏe khoắn trên sân như ánh lên một sức hút khó cưỡng.Ánh chiều tà trong thành phố lại càng rực rỡ hơn. Ngay cả những cô gái đứng ngoài sân reo hò cũng trông thật tươi tắn, rạng ngời.

Cảnh tượng ấy khiến trong lòng Vương Bình nảy sinh một chút khao khát về vẻ đẹp của cuộc sống nơi đây. Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng bị Chu Lê phá tan.

"Em giống như anh, đều là người từ nông thôn đến! Em nghĩ trong thành phố tốt đẹp lắm sao? Rồi sẽ có ngày, em cũng phải trở về thôi!"

Những lời của Vương Bình nghe có vẻ rất chân thành, nhưng Chu Lê chỉ lặp đi lặp lại một điều duy nhất: Cô sẽ trả lại tiền.

Đối diện với cơn giận bừng bừng của Vương Bình, Chu Lê không hề tỏ ra tức giận hay phản ứng lại. Cô chỉ đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Nhưng Vương Bình không phải là người biết phân rõ đúng sai. Suy nghĩ bảo thủ khiến anh ta, dù đã trưởng thành, cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Anh ta nắm lấy cổ tay Chu Lê, bàn tay như kìm sắt khiến cô không thể giãy ra.

Đang lúc giằng co, một quả bóng rổ lao đến, "Phanh!" – một tiếng trầm đυ.c vang lên. Vương Bình ôm đầu, kêu lên đau đớn, buông tay Chu Lê ra.

"Ôi, người anh em, cậu không sao chứ? Ngại quá, tôi chơi bóng bị trượt tay." Chu Lê cúi đầu, bên tai vang lên tiếng bước chân. Tiếp theo là một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Anh..." Vương Bình tay ôm đầu, tức giận nhìn người vừa tới. Nhưng khi nhìn thấy thân hình cao lớn và khí chất áp đảo của đối phương, ngọn lửa giận trong anh ta ngay lập tức tắt ngấm.

Nam sinh nhặt bóng lên, trên môi nở một nụ cười. Miệng anh nói lời xin lỗi, nhưng trong ánh mắt lại không hề có chút áy náy nào. Anh quay sang nhìn Chu Lê, cười hỏi:

"Này, đàn em, hai người quen nhau sao?"

Chu Lê thoáng ngẩn người, sau đó lắc đầu.

Nam sinh gật gù, tiếp tục đập bóng xuống đất, rồi quay sang Vương Bình với ánh mắt sắc lạnh:

"Không quen thì đừng tùy tiện nắm tay con gái. Làm vậy là rất bất lịch sự."

Nam sinh kia cao hơn Vương Bình một cái đầu. Sự giận dữ trong lòng Vương Bình bị dập tắt hoàn toàn, không sao gom lại được. Cuối cùng, anh ta chỉ trừng mắt nhìn Chu Lê một cái, sau đó kéo theo túi xách, quay người rời đi.

Vương Bình vừa đi, nam sinh ôm bóng rổ cũng nhanh chóng rời khỏi. Lời "Cảm ơn" mà Chu Lê khẽ nói ra bị gió thổi tan sau lưng cậu.

Trâu Tự ôm bóng rổ trở lại sân, mấy nam sinh đứng quanh đó trêu chọc: "Được đấy, Trâu Tự, biết làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi à."

Trâu Tự cầm bóng ném thẳng vào người đối phương, mày kiếm khẽ nhíu lại: "Thôi đi, mắt nào của cậu thấy đó là mỹ nhân? Rõ ràng là đồ nhà quê mà."

Cả đám cười phá lên: "Cậu đúng là mồm miệng độc địa."

Trâu Tự không đáp, cười hì hì bước đến khoác vai một nam sinh khác: "Lão Triệu à, lão Triệu, cậu giỏi thật đấy! Nhắm phát nào trúng phát đó, ném thẳng vào luôn! Tôi đã nhường cậu rồi. Nào nào, lên bóng, lên bóng!"

Sân bóng nhanh chóng khôi phục không khí náo nhiệt.

Nghe tin Trâu Tự và Triệu Thầm đang chơi bóng rổ ở sân, Tô Tiểu Tiểu kéo theo Vương Quyên vội vàng chạy đến. Khi gặp Chu Lê ở đó, hai người mỉm cười nhẹ với nhau, xem như chào hỏi.

Sân bóng càng lúc càng đông người. Tô Tiểu Tiểu phải vất vả lắm mới chen được lên phía trước. Cô chỉ mải ngắm nhìn những bóng dáng chói lòa trên sân, quên mất mọi thứ xung quanh.

Hơi thở của cô dường như chững lại. Trong lòng cô thầm nghĩ: Trên đời này thật sự có những người mang ánh sáng trên người.

Trận bóng rổ kết thúc. Tô Tiểu Tiểu cảm thấy đầu óc choáng váng, Vương Quyên nhẹ kéo tay cô, ra hiệu nhìn về phía sân bóng. Một nữ sinh xinh đẹp đang chặn đường Trâu Tự, Dịch Nguy Nhiên và Triệu Thầm.

Vừa thấy nữ sinh đó, vẻ mặt Trâu Tự lập tức lạnh xuống. Dịch Nguy Nhiên liếc mắt trấn an Trâu Tự, rồi cùng Triệu Thầm rời đi trước.

Trâu Tự dường như đang tranh cãi kịch liệt với cô gái kia.

"Cô ta là ai? Tại sao cậu lại giúp cô ta?"

"Tôi giúp ai thì có liên quan gì đến cô? Tránh ra."

Tô Tiểu Tiểu nghe không rõ bọn họ đang ồn ào cái gì, ánh mắt cô ấy theo bóng người vừa biến mất mà trở nên ngơ ngẩn. Trên đường trở về, cô nghe thấy Vương Quyên nói: "Cô gái đó hình như là Chu Ngọc, học tài chính. Nghe nói đã theo đuổi đàn anh Trâu Tự từ rất lâu rồi. Nhờ xinh đẹp, lại có gia thế nên lúc nào cũng tỏ ra ngạo mạn. Trong trường chúng ta, không ai dám chọc giận cô ta cả."

"Vậy sao?" Tô Tiểu Tiểu để suy nghĩ tràn ngập trong đầu. "Cô ấy xinh đẹp như vậy, thế mà đàn anh Trâu Tự cũng không thích."

Vậy anh ấy thích kiểu người như thế nào?

Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên trở lại ký túc xá, trong phòng, các cô gái đang bàn tán về Chu Lê.

"Thật ra, trước đây tôi đã nghe nói rồi. Gia đình Chu Lê lúc đầu không cho cô ấy đi học. Họ đã sắp xếp đính hôn cho cô ấy, nhưng cô ấy lén bỏ trốn, còn báo cảnh sát và nhờ đến hội phụ nữ can thiệp. Tôi có một người bạn ở cùng quê với Chu Lê, nghe nói chuyện này gây ầm ĩ lớn lắm, còn lên cả báo chí nữa. Cả vùng đều biết."

"Trời ơi, thời đại nào rồi mà vẫn còn chuyện như vậy!"

"Tôi nghe nói ở nông thôn đều như thế. Mới mười mấy tuổi, không đi học thì bị ép kết hôn. Chu Lê thật tội nghiệp. Ba mẹ cô ấy sao lại như thế chứ?"

Nghe những lời này, Tô Tiểu Tiểu nhớ lại nụ cười mỉm của Chu Lê. Trong lòng cô bỗng khẽ nhói lên.

Trong khi các cô gái trong ký túc xá vẫn tiếp tục bàn luận, Tô Tiểu Tiểu không tham gia, chỉ ngồi thẫn thờ nhìn về phía cửa. Đột nhiên, cánh cửa im lặng bị đẩy ra.

"Tôi đã gặp vị hôn phu của Chu Lê rồi. Ôi, trông hèn mọn đến mức khó tin. Đừng nói bắt tôi gả cho anh ta, chỉ cần đứng trước mặt tôi một giây thôi cũng đủ làm tôi thấy ngột ngạt."

Cánh cửa đóng lại. Tô Tiểu Tiểu còn chưa kịp phản ứng, Chu Lê đã đi nhanh về phía giường của mình. Cả ký túc xá lặng như tờ. Đợi đến khi cô rời đi, bầu không khí mới dần trở lại bình thường.

"A! Chết mất, thật là xấu hổ! Tiểu Tiểu, sao cậu không nhắc mình một tiếng chứ?"

Tô Tiểu Tiểu bối rối, nhẹ nhàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, mình phản ứng chậm quá."

Chu Lê ngồi thêm một lúc, sau đó đứng dậy, khoác áo lên và nói: "Tôi ra ngoài mua chút đồ ăn, các cậu có muốn nhờ mua gì không?"

Ghi lại những món đồ mà các bạn cùng phòng nhờ mua, Tô Tiểu Tiểu rời khỏi ký túc xá. Cô ấy đi được một đoạn nhưng không thấy Chu Lê đâu. Thật ra, cô ấy cũng không biết mình ra ngoài để làm gì. Đến khi tâm trí tỉnh táo hơn, cô ấy chậm rãi bước về phía cổng trường. Trên con đường nhỏ ven hồ, cô ấy trông thấy Chu Lê. Nhưng Chu Lê không chỉ có một mình, cô đang bị mấy nữ sinh chặn lại.

Chu Lê ngồi xổm trên mặt đất nhặt sách, một trong những nữ sinh giẫm lên một quyển sách, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầy khinh miệt: "Đồ nhà quê, đừng dựa gần người khác như thế."

"Chu Lê!" Tô Tiểu Tiểu lớn tiếng gọi, làm tay Chu Lê khựng lại một chút.

Mấy nữ sinh đó không tiếp tục dây dưa, chỉ đá văng quyển sách của Chu Lê rồi bỏ đi.

Tô Tiểu Tiểu bước nhanh tới chỗ Chu Lê, nhưng khi đến gần, động tác của cô ấy chậm dần lại. Với sự đơn thuần của mình, cô chỉ biết đứng đó. Nhưng khi nhìn thấy sống lưng thẳng tắp của Chu Lê, một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Sau vài giây chần chừ, cô ấy mỉm cười nói: "Chu Lê, mình muốn đi mua đồ ăn. Cậu đi cùng mình nhé."

Chu Lê ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Tiểu, do dự một lúc, rồi khẽ gật đầu, không từ chối.

Như thể cảnh vừa rồi chưa từng xảy ra, bầu không khí giữa hai người lại trở nên tự nhiên.

Tối hôm đó, sau khi đèn trong phòng tắt, các cô gái như thường lệ mở "hội nằm giường". Những câu chuyện phiếm xoay quanh những đề tài quen thuộc: tin đồn, tình yêu, chuyện học hành.

Giường của Tô Tiểu Tiểu sát bên giường Chu Lê. Giữa tiếng rì rầm của những câu chuyện, Tô Tiểu Tiểu bất ngờ hỏi Chu Lê: "Chu Lê, cậu có tin vào tình yêu không?"

Chu Lê im lặng một lúc, rồi trả lời: "Tin."

Chu Lê tin vào tình yêu, giống như cách cô tin vào cuộc sống của chính mình.

Trong bóng tối, Tô Tiểu Tiểu lặng lẽ nhô đầu ra, nhỏ giọng nói với Chu Lê: "Mình nói cho cậu một bí mật nhé. Mình thích một người."

Mùa đông ở Bắc Thành đến vội vàng, khiến mọi người không kịp chuẩn bị. Một đợt gió lạnh tràn qua, tuyết đầu mùa cũng nối tiếp mà đến.

Tuyết rơi dày phủ kín mặt đất, cả thế giới chìm trong sắc trắng bạc.

Trời chỉ vừa mờ sáng, Chu Lê đã rời khỏi ký túc xá. Lớp tuyết trắng mịn màng dưới chân cô vẫn nguyên vẹn, chứng minh rằng cô là người đầu tiên hướng về phía bình minh.

Bước chân chậm rãi dẫn cô qua vườn hoa trong khuôn viên trường, băng qua thao trường rộng lớn. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến mức như thể cả thế giới đang nín thở.

Trong khung cảnh yên tĩnh ấy, một bóng dáng thanh mảnh bất ngờ xuất hiện, nổi bật và thu hút ánh nhìn. Người đó chậm rãi tiến lại gần Chu Lê. Dưới tiết trời lạnh lẽo và thời khắc tĩnh mịch, sự xuất hiện của đối phương dường như mang theo sự nỗ lực, cố gắng đặc biệt. Khi họ đến gần nhau, Triệu Thầm khẽ nói: "Chào buổi sáng."

Lời chào ấy như một sự động viên giản đơn giữa những người bạn học.

Ông trời không bao giờ phụ lòng người chăm chỉ. Mỗi cá nhân không ngừng phấn đấu vì lý tưởng của mình đều xứng đáng nhận được sự tôn trọng và cổ vũ.