Nồng Nhiệt

Chương 5: “Tin tưởng.” (1)

Editor: Quỳnh Anh.

___________________________

Chu Lê vắt khô bộ quần áo đã giặt sạch đến trắng bệch, rồi treo lên ban công. Ánh chiều tà từ xa rải xuống chân trời, những tia sáng vàng kim len qua, dịu dàng phủ lên đôi bàn tay ẩm ướt của cô.

"Ai, Tiểu Tiểu, mau cho bọn mình xem ảnh cậu chụp đi, đàn anh Triệu Thầm có đẹp trai không? Khai giảng lâu thế rồi mà mình vẫn chưa được gặp người thật bao giờ."

"Đẹp trai! Cực kỳ đẹp trai!" Vương Quyên cười tươi như hoa, "Cậu không thấy Tiểu Tiểu lúc về bộ dạng mất hồn mất vía sao."

Tô Tiểu Tiểu vội phủ nhận: "Làm gì có, đừng nói linh tinh."

Nói xong, khuôn mặt cô đỏ bừng.

Ảnh chụp chung trong điện thoại được các cô gái truyền tay nhau, hết lật đi lại lật lại mà xem. Trong căn phòng nhỏ bé, không khí vui vẻ tràn ngập. Ngay cả tiếng xào xạc của mùa thu và ánh chiều cô quạnh ngoài cửa sổ cũng không làm tan đi niềm hân hoan ấy.

"Oa, thật nhiều soái ca!"

"Đàn anh Triệu Thầm đẹp trai thật! Người đứng cạnh anh ấy là đàn anh Trâu Tự đúng không?"

"Tôi lại thích đàn anh Trâu Tự hơn, nụ cười của anh ấy tràn đầy sức sống."

Chu Lê từ ban công bước vào. Sự xuất hiện của cô không làm gián đoạn niềm vui của những người khác, tất cả đều đã quen với sự trầm mặc và kiệm lời của cô.

Cô lặng lẽ đặt chậu giặt về chỗ cũ, rồi cũng im lặng rời đi.

Xuống đến tầng dưới của ký túc xá, có người gọi cô lại.

"A Lê."

Vương Bình đứng dưới chân cầu thang, gương mặt hiền hậu nở một nụ cười chân chất nhìn cô.

Dưới chân Vương Bình đặt một chiếc túi du lịch màu đen. Anh ta mặc một bộ quần áo mới tinh, rõ ràng là đã được lựa chọn tỉ mỉ. Nhưng chất liệu sợi tổng hợp sáng bóng lại càng làm nổi bật làn da đen sạm của anh ta, càng che giấu không được vẻ lúng túng, vụng về.

Các nữ sinh trong ký túc xá ra ra vào vào. Mặc dù nam sinh thường xuyên đứng chờ bạn gái dưới lầu, nhưng Vương Bình vẫn như lạc lõng giữa khung cảnh ấy. Những ánh mắt vô tình lướt qua anh ta, nhưng trong cảm nhận của Vương Bình, chúng giống như ánh đèn chiếu thẳng vào người, khiến anh ta càng thêm luống cuống.

Anh ta kiên nhẫn chờ Chu Lê. Nhưng ánh mắt Chu Lê khi nhìn anh ta một chút cảm xúc cũng không có.

Dù có nhiều ánh mắt bị tiếng gọi của Vương Bình thu hút đổ dồn về phía mình, Chu Lê vẫn giữ vẻ điềm nhiên như trước. Cô không chất vấn tại sao anh ta lại đến tìm mình, chỉ nhẹ giọng nói:

"Có chuyện gì thì tìm một chỗ từ từ nói."

Sự lãnh đạm của Chu Lê khiến Vương Bình có chút khó chịu. Dù hai người không gặp nhau nhiều, nhưng trong lòng anh ta, những chuyện đã xảy ra ít nhất cũng nên khiến Chu Lê ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta. Nhưng không, Chu Lê vẫn bình thản, như thể trận hỗn loạn kia chưa từng xảy ra.

Tuy vậy, Vương Bình nhanh chóng ép xuống cảm giác không thoải mái ấy. Lần này anh ta đến thành phố tìm Chu Lê, trong nhà đã cho anh ta không ít tiền. Trước khi anh ta đi, mẹ còn dặn dò:

"A Lê đang học trong thành phố, con gặp nó thì đừng tiếc tiền. Con gái là phải dỗ dành, nhớ mua cho nó vài bộ quần áo, dẫn nó đi ăn món ngon. Con đối xử tốt với nó, thì sau này nó mới chịu về làm dâu nhà mình."

Mẹ anh ta nói xong, cha anh ta đứng bên cạnh cười lạnh:

"Chu Lê? Con bé ấy lòng cao hơn trời, em nghĩ nó sẽ quay lại sao?"

Vương Bình biết cha mình đã chịu không ít mất mặt vì Chu Lê. Một người đàn ông từng hoành hành cả thôn nửa đời người, cuối cùng lại bị một cô gái nhỏ làm cho tức giận đến thế. Nhắc đến Chu Lê, ông chỉ còn lại toàn lửa giận.

"Về hay không thì còn chưa biết, nhưng bà nội nó luôn nhận quà cáp nhà ta. Tiền này không thể ném xuống sông cho sóng cuốn được." Nói đến đây, mẹ Vương Bình bắt đầu mắng bà nội Chu Lê, bảo bà ta là người nham hiểm, lòng dạ xấu xa. "Hôn sự không thành mà tiền thì không trả, nhắc đến chuyện tiền bạc liền giả điên, khóc lóc đòi sống đòi chết."

Vương Bình không để tâm đến những điều đó, trong lòng anh ta vẫn có chút thích Chu Lê. Dù ngày ấy huyên náo rất lớn, nhưng anh ta vẫn không thể ngừng nhớ đến cô. Vì vậy, anh ta đã vượt qua ngàn dặm núi non, rời núi lớn để tìm đến Chu Lê.