Nồng Nhiệt

Chương 4: Tháng Mười, Bắc Thành (2)

Editor: Quỳnh Anh.

___________________________

Trên đường về, Tô Tiểu Tiểu đi rất chậm. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh lần đầu Chu Lê đến ký túc xá, trong lúc vô tình cô đã nhìn thấy vết sẹo trên cơ thể Chu Lê.

Khi ấy, Chu Lê vẫn giữ vẻ mặt bình thản như vậy, không hề tỏ ra lúng túng hay khó chịu trước sự đường đột của người khác. Cô lặng lẽ kéo áo che lại vết sẹo, rồi nói:

"Tôi sẽ xong ngay, có thể chờ thêm một chút không?"

"Ôi ..." Vì đang mải suy nghĩ mà Tô Tiểu Tiểu vấp phải cột điện bên đường. Cơn đau bất ngờ khiến nước mắt cô ấy trực trào.

Trong lúc tai vẫn ong ong vì đau, một người bước qua trước mặt, khiến cô ấy quên bẵng đi cảm giác đau đớn.

Màn đêm dần buông.

Đã hơn bảy giờ, đây chính là khoảng thời gian náo nhiệt nhất quanh khu trường học. Học sinh túa ra kiếm đồ ăn, những đôi tình nhân hẹn hò tay trong tay. Ánh đèn và khói bụi hòa quyện, vẽ nên một bức tranh đầy sức sống trong khu vực thành thị nhỏ bé này.

Trong cửa hàng tiện lợi, người mua đồ ra vào nườm nượp. Cửa hàng trưởng có lẽ vì tâm trạng không tốt liền quát mắng Chu Lê thu ngân chậm chạp, sau đó bảo cô ra kệ hàng sắp xếp đồ.

Chu Lê ngồi xổm sắp xếp hàng hóa. Một nam sinh không để ý dưới chân, suýt nữa giẫm lên cô. Khi bắp chân chạm phải Chu Lê, cậu ta giật mình lùi hai bước, suýt thì mất thăng bằng mà ngã nhào. Buột miệng thốt: "Hù chết tôi rồi!"

Chu Lê vội vàng đứng dậy xin lỗi: "Xin lỗi."

Nam sinh ấy sở hữu gương mặt sáng sủa, đầy sức sống. Vẫn còn chưa hoàn hồn, cậu ta đưa tay sờ ngực, lầm bầm: "Cô là quỷ sao? Ngồi xổm ở đó mà không nói tiếng nào."

"Là cậu không để ý nhìn đường." Một nam sinh đi cùng lên tiếng.

"Được rồi, được rồi, tất cả là lỗi của tôi, thật xin lỗi."

Nam sinh bị dọa sợ chậm rãi lấy lại bình tĩnh, quăng một câu xin lỗi hời hợt rồi trực tiếp bước nhanh qua Chu Lê không ngoảnh lại.

"Không làm cậu sợ chứ?" Nam sinh còn lại ôn hòa hỏi thăm. Chu Lê lắc đầu, nói không có gì. Đối phương nghe vậy mới yên tâm rời đi.

"Lão Dịch, nhanh gọi cho Triệu Thầm đi, cậu ta đang làm cái gì vậy? Lề mề mãi, mọi người đều đang chờ!"

"Sao cậu không tự gọi?"

"Không phải cậu ta chê tôi phiền rồi không thèm nghe máy sao? Nhanh lên, gọi cậu ta đến. Tôi đã nói trước với các học đệ, học muội rồi, cậu ta mà không đến thì tôi mất mặt lắm."

Hai người đứng trước quầy thu ngân, ánh mắt của những người xung quanh đều dồn về phía họ.

Đây là hai người hoàn toàn khác biệt với thế giới của Chu Lê. Một người toát ra vẻ đẹp trai tràn đầy năng lượng, người còn lại mang khí chất ôn hòa, nhẹ nhàng.

"Là đàn anh Trâu Tự và Dịch Nguy Nhiên." Mãi đến khi họ rời đi, trong cửa hàng tiện lợi vẫn còn học sinh xì xào bàn tán.

Sau đoạn nhạc đệm ngắn ngủi ấy, Chu Lê lại bị gọi quay về quầy thu ngân. Gương mặt cửa hàng trưởng hiện rõ vẻ không vui, răn đe: "Chuyện nhỏ như thế cũng làm không xong."

"Thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn."

Chu Lê không có thời gian để phân tâm, tăng tốc động tác trên tay.

Cách cửa hàng tiện lợi hai con đường là một quán thịt nướng. Với phong cách trang trí độc đáo và hương vị tuyệt hảo, quán rất được lòng sinh viên trường đại học B, trở thành lựa chọn hàng đầu cho những buổi họp mặt hoặc hẹn hò. Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên đã đến đây từ sớm, chờ cùng các tiền bối và bạn học trong câu lạc bộ một lúc lâu mới thấy trưởng câu lạc bộ Trâu Tự và bạn thân của anh - Dịch Nguy Nhiên - xuất hiện.

Phòng ăn rộng rãi, chỗ ngồi gần như kín mít. Là hai tân sinh viên mới và thành viên vừa gia nhập câu lạc bộ, Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên chỉ đơn giản chào hỏi hai nhân vật phong vân của trường, sau đó hòa vào đám đông.

Tô Tiểu Tiểu liên tục thất thần. Vương Quyên, sau khi mải mê nhìn các soái ca, cảm thấy kỳ lạ, bèn dùng khuỷu tay nhẹ đυ.ng Tô Tiểu Tiểu. "Tiểu Tiểu, cậu sao thế?"

"A? Cậu nói gì?" Tô Tiểu Tiểu rõ ràng không để tâm, câu hỏi của Vương Quyên hoàn toàn không lọt vào tai cô ấy. Thấy dáng vẻ mơ hồ của bạn, Vương Quyên cũng không hỏi thêm.

Vương Quyên không hiểu tại sao người chị em cùng mình hoa si ngắm soái ca bỗng trở nên lơ đễnh như vậy, nhất là trước mặt hai đại soái ca như Trâu Tự và Dịch Nguy Nhiên. Cô ta chỉ biết ngưỡng mộ nhìn các đàn chị lớn hơn, dạn dĩ tiến lên bắt chuyện, trong khi mình thì chỉ dám đứng xa ngắm nhìn.

Dù vậy, cô ta cũng không thấy buồn. Được ngồi cùng một phòng ăn uống, dù ở xa, với cô ta đã là đủ mãn nguyện.

Khi những chàng trai cô gái trẻ tụ hội, bầu không khí trở nên sôi nổi và náo nhiệt. Tiếng cụng ly vang lên, rượu tràn khắp bàn, hòa quyện với những tiếng cười giòn tan.

Buổi tụ hội diễn ra đến một nửa, cuối cùng người được thúc giục suốt nửa ngày cũng thong thả xuất hiện.

Vừa nhìn thấy cậu, Trâu Tự lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: "A, đây rồi, Triệu Thầm, đàn anh Triệu của chúng ta đã đến! Mau nhường chỗ nào!"

Không khí bỗng chốc trầm mặc vài giây. Vương Quyên, tay đang cầm chén rượu, ngừng lại giữa không trung. Sau khi mọi người dần bình tĩnh lại, cô phấn khích quay sang nhìn Tô Tiểu Tiểu, những lời còn chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn lại. "Tiểu..."

Ánh mắt của các cô gái như lắp đèn pha vậy, phản chiếu khuôn mặt thanh tú của người đàn ông vừa bước vào.

Vương Quyên không phải chưa từng thấy qua các soái ca: từ những người thành thục, tràn đầy sức sống như ánh mặt trời, đến ôn nhu hay thanh thoát. Nhưng chưa bao giờ, cô ta nhìn thấy một người qua ánh mắt của người khác mà lại hoàn mỹ đến vậy.

Hoàn mỹ, cao không thể với.

Đêm khuya, đường phố vẫn ồn ào náo nhiệt.

Chu Lê đổi ca với người khác, dọc theo con đường nhỏ trở về ký túc xá. Trăng đêm nay tròn vằng vặc, gió đêm mang theo hơi lạnh dịu nhẹ. Đến một chỗ hẻo lánh, thấy có ghế đá không người, cô ngồi xuống nghỉ ngơi.

Chiếc bánh bao mua từ sáng nay đã lạnh ngắt, nhưng trong túi cô vẫn còn nước nóng lấy từ cửa hàng.

"Meo..."

Mèo hoang trong trường học không hề sợ người lạ. Từ trong bụi cỏ, một con mèo chui ra, ngồi xổm bên chân Chu Lê, ánh mắt chăm chú nhìn cô với dáng vẻ đáng thương. Chu Lê bẻ một miếng bánh bao trên tay, đặt xuống trước mặt nó.

Ở thôn quê, mèo ăn mọi thứ. Nhưng mèo ở đây thì không như vậy.

Nó khẽ ngửi bánh bao, kêu "meo" một tiếng, rồi quay đầu bỏ đi.