Editor: Quỳnh Anh.
___________________________
Tháng Mười, Bắc Thành.
Những chiếc lá ngô đồng vàng óng lướt qua khung cửa sổ. Tô Tiểu Tiểu đẩy cửa sổ ra, cơn gió se lạnh của buổi sớm mùa thu ùa vào, nhẹ nhàng quét qua gương mặt cô.
Trường đại học B nổi tiếng với những cơn gió, sáng sớm trời vừa hửng, từ thao trường nhỏ đã vang lên tiếng đọc sách sáng sủa, nhịp nhàng.
Chuông báo thức reo vang, nhưng trong phòng không một ai có phản ứng. Tô Tiểu Tiểu đành từ tốn đi từ giường này qua giường khác, kiên nhẫn gọi mọi người dậy. Ký túc xá có sáu người, nhưng chỉ có chiếc giường gần cửa là trống không. Chiếc chăn màu sáng được gấp phẳng phiu, chỉnh tề, như thể không có ai sử dụng.
"A! Ai nói lên đại học nhàn nhã hơn cấp ba chứ, rõ ràng vẫn phải dậy sớm thế này!"
Mấy cô gái vừa than thở vừa đấu tranh, cố gắng bò xuống giường. Thời gian không còn nhiều, ai nấy đều tất bật rửa mặt, thay quần áo. Sau một hồi bận rộn, cả nhóm tay trong tay cùng nhau xuống nhà ăn dùng bữa sáng.
Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên là hai người cuối cùng ra khỏi ký túc xá. Vương Quyên vốn dĩ không gọn gàng, khiến Tô Tiểu Tiểu phải chờ đến nửa ngày. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Vương Quyên định đóng cửa lại thì chợt nhớ hôm nay đến lượt mình đổ rác. Mở cửa ra xem, cô phát hiện túi rác đặt ở góc tường tối qua đã biến mất.
"Chu Lê đúng là người không thích hợp sống chung," Vương Quyên buông lời nhận xét. Ngay lập tức, cô ta đoán được ai đã giúp mình xử lý rác. Trong ký túc xá này, mọi người đều cạnh tranh về độ lười biếng, chỉ có Chu Lê, cô gái ít nói ấy, là không như vậy.
Vương Quyên kể rằng hồi cấp ba, trong ký túc xá của cô cũng từng có một cô gái giống vậy: từ nông thôn lên thành phố, học rất giỏi, không thích nói chuyện, hỏi gì đáp nấy, ở chung thì vô cùng gượng gạo.
Tô Tiểu Tiểu chợt nhớ ra, trong lớp cô ngày trước cũng có một người như thế: trầm mặc, quái gở, khó đoán. Nhưng trong lòng cô, Chu Lê dường như không hoàn toàn giống như vậy.
Buổi sáng mùa thu, giảng đường hình bậc thang dần dần đông người. Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên bước vào lớp khi gần sát giờ học, nhìn thấy Chu Lê ngồi ở hàng ghế đầu, đang cúi đầu chăm chú đọc sách. Những chỗ ngồi ở hàng sau luôn khan hiếm, hai cô đến trễ nên chỉ còn vài chỗ trống cạnh Chu Lê. Họ đi tới chào cô. Chu Lê chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt, rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Vương Quyên liếc mắt ra hiệu với Tô Tiểu Tiểu. Tô Tiểu Tiểu mỉm cười, lấy sách giáo khoa và bút ra, chuẩn bị cho giờ học.
Dù sao cũng ở cùng một ký túc xá, sau giờ tan học, Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên mời Chu Lê cùng đến nhà ăn dùng cơm. Quả nhiên, lời mời của họ bị từ chối khéo léo. Về sau, cả ba cũng không giao lưu thêm gì nữa. Kết thúc một ngày học hành, Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên vội vã trở về ký túc xá, cơm tối cũng không màng ăn.
Hai cô gái thay váy, bắt đầu trang điểm. Do chưa quen, họ liên tục chê bai lẫn nhau. Cả hai ghé vào trước gương, quan sát khuôn mặt mình và người còn lại, không hẹn mà cùng nở nụ cười ngượng ngùng. Cuối cùng, họ chỉ kẻ nhẹ chân mày và tô một chút son nhạt.
"Hôm nay chắc chắn có rất nhiều mỹ nữ tham gia. So với họ, chúng ta chắc chắn không thể bằng, cứ tự nhiên một chút thì tốt hơn."
Tô Tiểu Tiểu, với gương mặt tròn đáng yêu như em bé, tự biết rằng dù ăn diện thế nào cũng không thể biến thành một đại mỹ nữ. Cô tự vỗ ngực, tự an ủi mình, đồng thời thư giãn tâm trạng căng thẳng.
"Quyên Quyên, cậu nghĩ đàn anh Triệu Thầm thật sự sẽ đến chứ?"
"Sẽ mà! Đây là hoạt động đầu tiên của câu lạc bộ biện luận dành cho thành viên mới. Cậu cũng biết trưởng câu lạc bộ là bạn thân của đàn anh Triệu Thầm. Anh ấy nói sẽ đến thì chắc chắn sẽ đến!"
Tô Tiểu Tiểu vẫn còn lo lắng. Đúng lúc đó, điện thoại cô đột nhiên vang lên. Cô cầm điện thoại lên xem, là một dãy số lạ từ nơi khác gọi đến. Ngẩn người một lát, cô mới đoán ra ai là người gọi. Cô không bắt máy, mà cầm điện thoại đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với Vương Quyên:
"Hình như là người ở quê Chu Lê gọi đến. Tớ đi tìm cô ấy một chút, cậu chờ tớ một lát nhé!"
"Ồ? Vậy cậu nhanh lên rồi quay lại đấy." Còn chưa đến giờ hoạt động, thấy Tô Tiểu Tiểu rời đi, Vương Quyên lẩm bẩm trách móc vài câu:
"Đã là thời đại nào rồi, làm sao vẫn còn có người không dùng điện thoại chứ."
Tô Tiểu Tiểu nhớ ra lúc này Chu Lê hẳn đang làm việc tại cửa hàng tiện lợi gần trường. Cô bước nhanh về phía đó. Trên đường, điện thoại cô đổ chuông, người gọi là một phụ nữ trung niên. Bà nói bằng giọng phổ thông pha lẫn âm điệu địa phương không rõ ràng, rằng bà muốn tìm Chu Lê. Tô Tiểu Tiểu đoán bà là mẹ của Chu Lê, liền kiên nhẫn và lễ phép giải thích rằng có lẽ phải chờ một lát, khoảng mười phút nữa cô sẽ chuyển máy.
Khi đến cửa hàng tiện lợi, quả nhiên Chu Lê đang ở đó. Đứng ở cửa, Tô Tiểu Tiểu khẽ gọi tên cô. Chu Lê ngẩng đầu, nhìn thấy cô thì chỉ vào chiếc điện thoại. Sau khi nói vài câu với quản lý, Chu Lê bước ra.
Tô Tiểu Tiểu đưa điện thoại cho cô: "Người nhà của cậu tìm, hình như rất gấp, cậu mau nhận đi."
Chu Lê nói cảm ơn, nhận lấy điện thoại từ tay Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu đứng một bên quan sát. Cô vừa chạy tới nên mồ hôi nhễ nhại, liền lấy khăn tay ra lau mặt. Mặc dù là tháng Mười nhưng thời tiết ở Bắc Thành vẫn còn chút nóng bức. Vừa thở vừa lau mồ hôi, cô lặng lẽ nhìn Chu Lê bình thản cầm điện thoại. Trên gương mặt Chu Lê không hề có chút biểu cảm thay đổi. Không rõ người bên kia nói gì, nhưng đến khi kết thúc cuộc gọi, Chu Lê chỉ nói hai câu: "Tốt." và "Ngày kia cháu sẽ chuyển tiền cho dì, cảm ơn dì."
Cuộc trò chuyện không kéo dài quá ba phút. Trả lại điện thoại, Chu Lê lại nói lời cảm ơn Tô Tiểu Tiểu, khách khí đề nghị ngày mai sẽ mua bữa sáng để cảm tạ. Tô Tiểu Tiểu không để bụng, vội xua tay: "Không cần đâu." Chu Lê không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu cảm ơn lần nữa, sau đó quay vào cửa hàng.
Trước khi rời đi, Tô Tiểu Tiểu nhìn qua cửa sổ kính, thấy Chu Lê đang đứng trong quầy. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cũ, khoác ngoài chiếc tạp dề in logo cửa hàng tiện lợi. Tóc được buộc thấp thành đuôi ngựa, gương mặt bình thản, không chút biểu cảm nổi bật giữa đám đông. Nhưng chính sự trầm tĩnh không buồn, không vui, không vội, không kiêu ấy lại khiến cô trở nên khác biệt.